← Quay lại trang sách

Chương 927 Trước khi đi khỏi 2

Kiếm lôi oanh tạc, Ngũ Sát khôi trận đỡ lấy đòn phản công cuối cùng của Lôi Trường Sinh, còn lưỡi hái Tử Thần mang theo khí thế hùng hồn không gì sánh nổi vạch xuống.

Xoạt!

Đao quang cắt đứt thân thể Lôi Trường Sinh, khoảnh khắc đó thời gian như ngừng lại.

Sấm sét không lóe lên, sát vân cũng ngừng hoạt động.

Ngay cả Ninh Dạ vừa xuất thủ cũng ngưng đọng tại đó, chỉ có huyền quang lóe lên trên lưỡi hái Tử Thần, lóng lánh hào quang kinh người.

Chốc lát sau.

Thân thể Lôi Trường Sinh đột nhiên đứt thành hai nửa.

Hắn không thể tin nổi nhìn Tử Lão, miệng lẩm bẩm: “Vì sao... ngươi...”

Tử Lão trả lời: “Ta không biết.”

Không biết?

Trả lời kiểu quái gì vậy?

Lôi Trường Sinh đang định lên tiếng nhưng cuối cùng không nói ra được.

Đao này đã phá hủy mọi thứ của hắn, hắn không cách nào ngưng tụ lại.

Hắn lẩm bẩm: “Đao này... thật quá lợi hại...”

Sau đó ầm ầm tiêu tán.

“Phù!” Ninh Dạ thở dài một tiếng, khí thế hùng hồn vừa rồi lập tức suy yếu, không còn khí tức khủng khiếp như vừa rồi, tu vi như đột ngột hạ xuống Vạn Pháp sơ kỳ.

Nhưng y lại không để ý mà nhìn sang phía Tử Lão: “Sao vừa rồi ngươi không ra tay giết ta?”

Tử Lão hỏi ngược lại: “Giết thì sao?”

Ninh Dạ suy nghĩ rồi đáp: “Ta không biết.”

“Không biết?” Cuối cùng Tử Lão cũng kinh ngạc: “Ta tưởng ngươi đã chuẩn bị thỏa đáng mọi chuyện rồi chứ?”

“Nhưng ta đâu thể chuẩn bị cho việc đột phá của bản thân.” Ninh Dạ cũng trả lời.

Cái này cũng đúng, Ninh Dạ có thể tính được rất nhiều chuyện, nhưng không thể tính được khi nào mình có cảm ngộ, khi nào có đột phá.

Mà khi thời cơ tới, Ninh Dạ không muốn bỏ qua.

Y biết điều này rất nguy hiểm, nhưng y muốn thử một phen.

Y muốn xem xem liệu Tử Lão có ra tay với mình không?

Nếu lão ra tay, mình có chết không?

Không biết.

Thật sự không biết.

Nhưng y biết, ít nhất có khả năng này.

Vì vậy y nói: “Nếu ta chuẩn bị đầy đủ, ngươi sẽ không do dự, đúng không?”

Tử Lão trả lời: “Ta không do dự. Ta biết nên ra tay nhưng ta không muốn làm.”

Ninh Dạ cũng cười phá lên: “Thế mới đúng là ngươi. Ngươi chỉ làm chuyện mình muốn làm chứ không phải chuyện mình nên làm.”

Tử Lão: “Nhưng ngươi thì không. Xưa nay ngươi chỉ làm chuyện mình nên làm chứ không phải chuyện mình muốn làm.”

“Chẳng qua là thực lực quá kém, không thể không làm vậy mà thôi. Nếu có thể, ai lại không muốn thỏa sức phóng túng cơ chứ?” Lưỡi hái Tử Thần trong tay Ninh Dạ lóe sáng, đã biến mất không thấy đâu.

Y bay tới bên cạnh Tử Lão nói: “Động não rất mệt, luôn dùng lý tính làm việc còn mệt hơn. Có thể không cần động não giải quyết vấn đề, dùng cách thức phù hợp với tâm lý của mình để giải quyết vấn đề, thật ra nó thoải mái hơn tính toán máy móc nhiều. Chẳng trách thời gian qua ta chiếm được rất nhiều, thậm chí lĩnh ngộ cả Cực đạo mà cứ cảm thấy còn thiếu gì đó, có lẽ chính vì suy nghĩ quá nhiều, khó mà phát huy thỏa thích. Cuối cùng hôm nay mới coi là thật sự đột phá.”

Ninh Dạ cảm thán nói.

“Thế thì sau này ngươi có thể phóng túng được rồi.” Tử Lão nhìn theo hướng Lôi Trường Sinh vừa tiêu vong nói: “Có thể xuất đao giết Lôi Trường Sinh, tuy có ta giúp đỡ nhưng uy lực của đao này cũng đủ hoành hành khắp thiên hạ, lại thêm Thiên Cơ điện và lượng lớn thần khí, dõi mắt khắp Cửu Châu, chắc không mấy ai có thể chọc giận ngươi.”

Ninh Dạ lắc đầu: “E là còn chưa được. Sau khi trở về còn phải động thủ động cước một hồi.”

Hai mắt Tử Lão nheo lại: “Diệt Hắc Bạch thần cung?”

Câu trả lời ngoài dự liệu của lão.

Ninh Dạ nói: "Ta không biết."

"Không biết?"

“Đúng, không biết!” Ninh Dạ trả lời rất khẳng định: “Đầu tiên ta phải xem xem tình huống bên dưới ra sao rồi mới quyết định được.”

“Nhưng có một chuyện có thể khẳng định, lần này ngươi sẽ về trong tư thế cường giả.”

Ninh Dạ mỉm cười: “Đương nhiên rồi.”

Y lấy ra một ít xương cốt ném cho Tử Lão: “Đây là chút tâm ý cảm tạ ngươi không ra tay đối phó ta.”

“Đây là...” Ban đầu Tử Lão không nhìn ra đây là cái gì, nhưng có thể cảm nhận được trong mảnh xương vỡ này ẩn chứa lực lượng cường đại, dường như còn có khí tức đạo tắc.

“Di vật sau khi Cự Ma khôi bị phá nát. Thiên Cơ không hấp thu hoàn toàn, bên trong có đạo tắc Sát Lục.”

“Đạo tắc Sát Lục?” Tử Lão thầm kinh ngạc: “Chẳng trách đao vừa rồi của ngươi sắc bén như vậy.”

“Ta không giỏi về đạo này, lĩnh ngộ có hạn, nhưng có lẽ sẽ thích hợp với ngươi.” Ninh Dạ trả lời.

❖ ❖ ❖

Đi ra khỏi cơ thể Thiên Tằm, lại trở về chín tầng mây.

Cuối cùng Thiên Tằm cũng yên tĩnh trở lại.

Nhưng bị dằn vặt một phen như vậy, Thiên Tằm cũng trở nên uể oải, không ngờ lại biếng nhác nằm trên không trung, không hề cử động.

“Thiên Tằm này đúng là đáng thương, cô đơn cả đời, hiếm hoi lắm mới có khách tới mà còn bị dằn vặt như vậy.” Ninh Dạ cười nói: “Thôi thôi, để ta bồi thường cho ngươi một chút.”