← Quay lại trang sách

Chương 929 Tuyệt mật 1

Thế nhưng hắn lại là thủ phạm bán đứng Hắc Bạch thần cung, có gián điệp như vậy, không biết bao nhiêu bí mật của Hắc Bạch thần cung đã chảy ra ngoài. Tương lai của thần cung tối tăm không ánh mặt trời.

Đúng, Hà Sinh Mặc rất mâu thuẫn.

Hắn vừa hy vọng là Nhạc Tâm Thiện, lại vừa hy vọng không phải Nhạc Tâm Thiện.

Con người đều mâu thuẫn.

Có tư tâm, cũng có công tâm.

Về tư tâm, Hà Sinh Mặc hy vọng có thể bồi dưỡng một đứa con xuất sắc kế thừa đại nghiệp, con gái duy nhất có tiền đồ thì mất rồi. Hà Nguyên Thánh thì cực kỳ không nên thân. Hắn chỉ hận không thể giết Nhạc Tâm Thiện cho hả giận! Nhưng về công tâm, là chưởng giáo của Hắc Bạch thần cung, hắn cũng không thể chấp nhận chuyện Hắc Bạch thần cung xuống dốc trong tay mình.

Bây giờ Nhạc Tâm Thiện phản bội, Lôi Trường Sinh, Khương Hồng Hào chiến tử, không chiếm được chút lợi lộc gì từ Yên Vũ lâu, ngược lại bí mật của thần cung bại lộ.

Hắc Bạch thần cung đang đối mặt với nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay.

Điều này khiến hắn lòng đau như cắt.

Trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Tâm trạng như vậy, đương nhiên không rảnh nghĩ nhiều, thình thịch lùi lại vài bước, khí tức toàn thân cũng do đó mà uể oải hẳn đi, cứ như từ cảnh giới Niết Bàn rơi xuống tận Tàng Tượng.

Hoàng hôn ảm đạm, càng tôn thêm vẻ u sầu.

Ninh Dạ vẫn không nhúc nhích.

Y biết có lẽ đây là vì quá mức chấn động, nhưng không khéo lại là Hà Sinh Mặc cố ý làm vậy.

Tiệt Thiên thuật lẳng lặng thi triển, cảm thụ tâm trạng của Hà Sinh Mặc, trong miệng thì nói: “May là trận chiến lúc đó Yên Vũ lâu vẫn chưa rơi vào tay địch, bây giờ vẫn đang trong bụng Thiên Tằm.”

“Im miệng, tới giờ phút này rồi ngươi còn nhắc Yên Vũ lâu với ta làm cái gì?” Hà Sinh Mặc rống to.

Phong Đông Lâm nói: “Chưởng giáo, vừa rồi chúng ta hạ xuống phát hiện hình như Cửu Cung sơn vừa trải qua chiến sự. Xin hỏi...”

Vệ Xuân Nguyên hừ một tiếng nói: “Mộc Khôi tông đánh tới. Trên trời dưới đất, công kích cả đôi...”

Phong Đông Lâm vội vàng hỏi: “Môn phái có tổn thất gì không?”

Vệ Xuân Nguyên bất đắc dĩ nhắm mắt lại: “Đệ tử trung hạ tầng chết mất không ít, cao tầng thì không có tổn thất gì lớn. Chỉ có điều...”

Hắn quay sang nhìn Hà Sinh Mặc: “Chưởng giáo, chuyện đã tới nước này rồi, có đau buồn cũng vô dụng, phải mau mau nghĩ cách ứng phó với cục diện tiếp theo.”

Hà Sinh Mặc cũng biết bây giờ có nổi nóng cũng vô nghĩa, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tăng huynh nghỉ ngơi trước đi, các ngươi... đi theo ta.”

Ống tay áo cuốn một cái, đã mang theo mấy người Ninh Dạ, Phong Đông Lâm. Đám người chỉ thấy trước mắt lóe sáng, khoảnh khắc sau Ninh Dạ chứng kiến bản thân đang ở trong một không gian kỳ diệu.

Hiển nhiên nơi này là một không gian độc lập, bốn phía có núi non sinh vật, trên bầu trời không có vầng thái dương, chỉ có một hình tròn màu bạc tỏa ánh sáng như mặt trời.

Còn chính giữa bầu trời là một bàn cờ cực lớn, chính là Hắc Bạch kỳ bàn.

Hai bên bàn cờ mỗi bên có một người đang ngồi.

Chính là Huyết Quỳ Tử và Vạn Thương Sinh.

Cách bàn cờ xa hơn chút nữa có một ngọn núi nhỏ. Núi là núi lửa, trên đỉnh núi có ngọn lửa đang cháy, còn có thể thấy loáng thoáng có con chim tắm lửa sinh ra, lại hóa thành điểm sáng tiêu tán, không ngừng ngưng tụ, không ngừng tiêu tán, cứ như không bao giờ dừng, liên tục luân hồi.

Lúc trước đã nhận được tin tức đầy đủ từ chỗ Trì Vãn Ngưng, Ninh Dạ biết có lẽ ngọn lửa kia là đòn sát thủ mà Hắc Bạch thần cung coi là cấm kỵ.

Nhưng không biết lai lịch của nó ra sao mà còn khiến Hắc Bạch thần cung khó mở miệng hơn cả Huyết Quỳ Tử và Vạn Thương Sinh.

Bên này Vệ Xuân Nguyên đã giới thiệu Huyết Quỳ Tử và Vạn Thương Sinh cho mọi người, còn thuận miệng kể lại trận chiến ở Cửu Cung sơn. Đương nhiên đám người Ninh Dạ cũng làm theo lẽ thường “kinh hãi” một hồi, cảm thán không thôi.

Tuy Phong Đông Lâm đã bị Ninh Dạ khống chế, nhưng tâm tư vẫn hướng về Hắc Bạch thần cung, không khỏi lên tiếng: “Không ngờ mới đi có một ngày mà trong môn phái đã xảy ra chuyện quan trọng như vậy. Nhưng chưởng giáo, rốt cuộc ngọn lửa kia là gì? Vì sao lại kiêng kỵ việc làm lộ bí mật đến vậy?”

Hà Sinh Mặc bất đắc dĩ nói: “Đây là một bí mật thiên cổ, tiếp theo sẽ nói cho các ngươi. Bây giờ tin tức đã bại lộ, e là phải hợp mưu hợp sức mới ứng đối được. Ninh Dạ, xưa nay ngươi tâm tư linh hoạt, lần này cũng phải đưa chút ý tưởng, xem xem có giải quyết được nguy cơ ngàn năm chưa từng có của thần cung hay không... Nếu không, e là Hắc Bạch thần cung sẽ cực kỳ nguy hiểm!”

Trong không gian huyền ảo đó, Hà Sinh Mặc vung tay áo, cuối cùng ngọn lửa trên núi cũng ngưng nhảy nhót, hóa thành một con chim lửa nho nhỏ, trông như tinh linh.