Chương 930 Tuyệt mật 2
Nó đưa mắt quan sát nơi này, trong mắt lại có linh tính.
“Ồ? Đây là... quái vật?” Ninh Dạ nói nhỏ.
Quái vật đông đảo, cây cỏ đất đá đều có thể thành quái, ngọn lửa cũng vậy. Chẳng qua nó là năng lượng, tỷ lệ ngọn lửa hóa thành quái vật thấp hơn so với tỷ lệ của cỏ cây đất đá nhiều.
Vạn năm qua, Trường Thanh giới mới có một lần nghe nói về quái vật loại này nhưng là thủy chứ không phải hỏa.
Thủy thì dù sao cũng có thực chất, hỏa thì càng khó.
Hà Sinh Mặc nói: “Đúng, nhưng không hoàn toàn là vậy.”
Mọi người đồng thanh hỏi: “Chưởng giáo nói vậy là sao?”
Hà Sinh Mặc nói: “Trong quái vật ngọn lửa này còn ẩn chứa một nguyên thần cường đại.”
Nguyên thần cường đại?
Nghe hắn nói vậy, mọi người mới ý thức được, chỉ e nguyên thần này mới là thế nhưng chốt.
Phong Đông Lâm nói: “Chưởng giáo, đây là nguyên thần của sinh vật gì?”
Ninh Dạ thì hỏi: “Chưởng giáo, đây là nguyên thần cảnh giới gì?”
Hai người đều hỏi về nguyên thần, nhưng mỗi bên quan tâm tới điều khác nhau.
Gặp phải hai câu hỏi này, Hà Sinh Mặc cũng hơi lúng túng.
Hắn nói: “Ta cũng không biết.”
Ngươi cũng không biết?
Mọi người quay sang nhìn nhau, trong lúc nhất thời chẳng ai hiểu gì.
Cuối cùng phải do Vệ Xuân Nguyên nói: “Nguyên thần và quái vật ngọn lửa này không phải tới từ Trường Thanh giới mà tới từ một tiên giới khác ở thiên ngoại.”
“Hóa ra là thế?” Mọi người kinh ngạc.
Phong Đông Lâm đứng thẳng người dậy: “Cảnh giới phi thăng?”
Hà Sinh Mặc gật đầu: “Đúng, cảnh giới phi thăng.”
“Thế chẳng phải là cảnh giới thứ tám à?” Phong Đông Lâm run rẩy.
Hà Sinh Mặc lắc đầu: “Không phải, cảnh giới phi thăng là chỉ cảnh giới cao hơn thế giới hiện tại. Thiên địa có hạn chế, một khi phá vỡ cực hạn này thì thế giới không chứa nổi, vượt ngoài thiên ngoại, có thể tự do tiêu dao ngoài vạn giới. Vì vậy cảnh giới phi thăng không phải xem cảnh giới cao thấp ra sao mà là thiên địa hạn chế như thế nào.”
“Nhưng nói như vậy chẳng phải là ở tiên giới cấp thấp có lẽ chỉ cần cảnh giới Vạn Pháp là có thể vân du vạn giới?” Ninh Dạ bật thốt lên.
“Cấp thấp?” Hà Sinh Mặc nhìn y với vẻ kỳ quái: “Đúng là cách nói thú vị. Nhưng cũng đúng là như vậy, phi thăng là chỉ phá giới, vốn không liên quan tới vân du. Chỉ cần tu vi đạt tới cấp bậc phá giới là có thể phá giới phi thăng, đột phá cương sát. Thực ra chưa đạt tới cũng không sao, các ngươi dùng Lưu Kim toa xông ra khỏi khu vực cương sát, theo một ý nghĩa nào đó cũng là phi thăng!”
“Nhưng chúng ta không thể rời khỏi thiên ngoại thiên quá xa, giữa vạn giới có hư không vô biên, không xác định được phương hướng, một khi tiến vào có thể lạc lối vĩnh viễn trong đó. Không đủ thực lực thì làm sao tiêu dao?” Phong Đông Lâm hỏi.
Lần này là Huyết Quỳ Tử trả lời y
Hắn cười lên quái dị nói: “Thằng ngốc! Tiêu dao vạn giới đâu liên quan gì tới thực lực? Cũng như Lưu Kim toa có thể phá cương sát, muốn tiêu dao ngoại giới thì thứ cần có không phải tu vi. Chỉ cần một con sinh vật hư không là có thể tiêu dao thoải mái. Tu vi và thực lực chỉ quyết định sau đó ngươi sẽ đến được đâu, liệu có vốn liếng xưng bá tiên giới hay không mà thôi.”
Hóa ra chân lý phi thăng là vậy? Thế chẳng phải là, chỉ cần có công cụ phi hành, bây giờ chúng ta cũng có thể phi thăng?
Thiên Tằm? Trong đầu mọi người đều xuất hiện suy nghĩ này.
Dường như nhận ra suy nghĩ của mọi người, Hà Sinh Mặc nói: “Đúng, thật ra phi thăng cũng không khó, cái khó là làm thế nào kiếm được sinh vật hư không, khó là sau khi vào thế giới khác làm sao sinh sống.”
Câu này rốt cuộc cũng khiến mọi người coi trọng.
“Làm sao sinh sống? Ý chưởng giáo à...”
Hà Sinh Mặc gật đầu: “Quái vật ngọn lửa và nguyên thần cường đại kia tới từ một thế giới khác. Sáu ngàn năm trước hắn đã tới đây, lúc đó đã bị thương nặng, vốn định mượn chỗ tu hành nhưng lại bị thất đại môn phái ở Trường Thanh giới liên thủ tiêu diệt trên thiên ngoại thiên.”
Phong Đông Lâm, Ninh Dạ đều giật mình há hốc miệng.
Thất đại môn phái liên thủ tiêu diệt trên thiên ngoại thiên!
Không cần giải thích, Ninh Dạ lập tức hiểu ra: “Nhưng chỗ tốt là Hắc Bạch thần cung ta độc chiếm?”
Hà Sinh Mặc gật đầu: “Trận chiến năm đó ngoài Cực Chiến đạo và Long Dương phủ không tham dự, bảy phái khác đều có mặt. Hai mươi ba vị đại năng Niết Bàn, hai trăm sáu mươi tám cường giả Vô Cấu, đánh với một kẻ ngoại lai trọng thương, cuối cùng thương vong gần một ba mới diệt trừ được hắn.”
Thương vong khổng lồ như vậy khiến mọi người không khỏi run rẩy.
Cho dù người này không phải cảnh giới thứ tám chắc cũng là cảnh giới thứ bảy.
Vệ Xuân Nguyên nói: “Người này chết rồi, để lại một ít di bảo. Một số rải rác trong các môn phái. Ví dụ như Thánh Nhân tượng của Thánh Vương các, Thu Thủy Trường Thiên đồ của Yên Vũ lâu, Huyền Âm hỏa của Mộc Khôi tông đều là di vật của người này... Trong Huyền Âm hỏa cũng có một mảnh vỡ nguyên thần của người này, vì vậy mà... Ài!”