Chương 936 Khiên Cơ nghĩ 1
“Vì vậy ta chỉ cần đặt một vài bố trí ở đây, nếu có kẻ địch tấn công sẽ dụ địch đánh tới, ngươi sẽ tự làm việc cho ta. Nếu thế sao ta phải để ý tới suy nghĩ của ngươi? Ngược lại nếu ngươi trở thành thuộc hạ của ta, ta còn phải lo xem ngươi nghĩ gì, có chuyện cũng phải bàn bạc với ngươi.”
Thần Cơ Thư Sinh im lặng.
Nghe có vẻ có lý?
Thần Cơ Thư Sinh bỗng im lặng không nói năng gì, Ninh Dạ đã đứng thẳng người dậy: “Lời đã nói xong, tiền bối muốn đi con đường nào thì có thể tự nghĩ. Ninh Dạ xin cáo từ.”
Nói xong y quay người rời đi.
Thần Cơ Thư Sinh kêu lên: “Ngươi không sợ ta nói lại mọi chuyện ở đây cho Hà Sinh Mặc à?”
Ninh Dạ dừng chân: “Nếu ngươi bất kể hiềm khích lúc trước đi mật báo cho hắn, ta cũng không ngại, ngươi tưởng bây giờ ta còn quan tâm tới hắn chắc?”
Y cười lạnh: ” Bây giờ ta có Thiên Cơ và Tăng Hiển Sơn, hai đại Niết Bàn là thuộc hạ, một loạt Vô Cấu nghe theo lệnh ta, Thiên Cơ điện Yên Vũ lâu đều nằm trong lòng bàn tay, bên ngoài còn có Mộc Khôi tông giúp đỡ, cho dù có đánh thật ta cũng không sợ hắn! Ngươi tưởng Hà Sinh Mặc hoàn toàn tin lời ta chắc? Không, hắn không phải người dễ lừa gạt như vậy.”
“Ta dám nói, thật ra Hà Sinh Mặc đã tỉnh táo lại, cực kỳ nghi ngờ ta. Nhưng hắn không dám trở mặt, vì hắn biết nếu phán đoán của hắn là chính xác, sau khi trở mặt tình hình lại càng thê thảm. Hắn bây giờ không phải bị ta lừa gạt mà là tự lừa gạt bản thân... Hắn không thể tin nổi sự thật này, chỉ có thể mong chờ nó không phải sự thật. Chẳng khác nào con rùa đen rụt đầu, co đầu vào trong mai, sau đó tự nhủ là bên ngoài yên bình, có phiền toái gì ta cũng có thể bình ổn giúp hắn.”
Thần Cơ Thư Sinh không thể tin nổi: “Hắn không phải người như thế.”
“Đừng tưởng đại nhân vật là ghê gớm lắm, thật ra đều là người, đều có tật xấu của con người. Trước đây hắn không có chẳng qua vì hắn chưa từng gặp loại nguy cơ như hiện tại mà thôi. Nếu hắn không phải người như vậy, khi ta trở về hắn đã phải động thủ rồi. Nhưng hắn do dự, hắn sợ sệt. Lúc đó không động thủ thì sau này càng không có dũng khí động thủ. Hắn nói với ta bí mật thiên nhân chẳng khác nào từ bỏ thế chủ động, tất cả chỉ trông cậy vào ảo tưởng.”
Nói tới đây Ninh Dạ lại mỉm cười: “Nhưng lựa chọn của hắn cũng không sai. Chính vì vậy ta mới chấp nhận đề nghị của Phong điện chủ, cho Hắc Bạch thần cung một con đường sống.”
Nghe tới đây, Thần Cơ Thư Sinh không còn gì để nói.
Hắn thở dài một tiếng: “Rốt cuộc ngươi muốn gì?”
Lúc này Ninh Dạ mới quay người lại: “Ta muốn ngươi cứu Nhạc Tâm Thiện ra.”
Phán đoán của Ninh Dạ về Hà Sinh Mặc hoàn toàn không sai.
Lúc ở đại điện thấy Ninh Dạ trở về, lại nghe tin Lôi Trường Sinh và Khương Hồng Hào bỏ mạng, Hà Sinh Mặc đã biết chuyện này chỉ có hai đáp án.
Một thì đúng là Nhạc Tâm Thiện là người tư thông với Mộc Khôi tông, tất cả đều do hắn gây ra.
Đáp án còn lại rất đáng sợ, tất cả đều do Ninh Dạ gây ra.
Lý do nói nó đáng sợ là vì đám người Tăng Hiển Sơn, Phong Đông Lâm đã đứng về phía y.
Vì vậy Hà Sinh Mặc biết, nếu là đáp án này, thế thì Hắc Bạch thần cung nguy rồi.
Nhưng chính vì nguyên nhân này, hắn không thể ra tay.
Một khi ra tay, bất luận kết cục ra sao, đều khiến Hắc Bạch thần cung lại trọng thương nguyên khí.
Đến lúc đó, Mộc Khôi tông hoặc tứ phái đánh tới, Hắc Bạch thần cung sẽ không chống nổi.
Hà Sinh Mặc làm chưởng giáo nhiều năm, thật ra không phải xử lý nhiều chuyện, cũng chẳng có đầu óc chính trị, nhưng lần này hắn lại cực kỳ tỉnh táo, cũng là hồ đồ hiếm thấy.
Cam tâm tình nguyện bị lừa gạt.
Đúng như Ninh Dạ đã nói, làm rùa đen rụt đầu.
Sau đó là ảo tưởng.
Ảo tưởng có chứng cứ chứng thực rõ hơn chuyện đã xác nhận.
Vì vậy khi hắn nghe tin tức Nhạc Tâm Thiện vượt ngục, phản ứng đầu tiên của hắn không phía phẫn nộ và kinh hãi mà là mừng rỡ.
Sau đó mới là no: Quả nhiên là hắn, ông đây còn chưa kịp ra tay thì hắn đã chạy mất rồi.
Hai loại tâm trạng bất đồng dày vò hắn, khiến sắc mặt và tâm trạng hắn không ngừng thay đổi. Đệ tử bên dưới thấy vậy kinh hãi không thôi, tưởng Hà Sinh Mặc đang nổi giận.
Một lát sau Hà Sinh Mặc hỏi: “Thần Cơ lại không đi?”
“Vâng!” Đệ tử kia run rẩy nói: “Hắn cứu người xong lại tự trở về. Hắn nói năm xưa hắn nợ Nhạc đại điện chủ một ân tình, lần này là trả lại ân tình.”
“Biết rồi, đi xuống đi.”
Sau khi đệ tử kia đi xuống Hà Sinh Mặc mới nói: “Xuân Nguyên, ngươi cảm thấy chuyện này thế nào?”
Vệ Xuân Nguyên đã xuất hiện: “Ta đã nhìn lầm hắn. Xem ra Nhạc Tâm Thiện bố trí rất sâu, trong Thiên Lao cũng có thủ đoạn ngầm của hắn. Ta sẽ đi bắt hắn ngay!”