Chương 937 Khiên Cơ nghĩ 2
“Cứ chờ một chút.” Hà Sinh Mặc nói: “Ngươi tới xem Ninh Dạ đang ở đâu?”
Có lẽ tới bước ngoặt nguy hiểm nên cuối cùng Hà Sinh Mặc cũng có khí độ của chưởng giáo, điều đầu tiên nghĩ tới không phải là Nhạc Tâm Thiện mà là Ninh Dạ.
Nhưng khi Vệ Xuân Nguyên tới động phủ của Ninh Dạ thì lại thấy Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng đang vai tựa vai má kề má, nói những lời tri kỷ.
Không tìm được bất cứ vấn đề gì, Vệ Xuân Nguyên đành phải rời khỏi.
Lúc này Hà Sinh Mặc mới hạ lệnh truy đuổi Nhạc Tâm Thiện.
Nhưng trời đất bao la, đi đâu mà tìm?
Thấy Vệ Xuân Nguyên rời khỏi, Ninh Dạ cười nói với Trì Vãn Ngưng: “Vi phu đi đây.”
Thân hình đã biến mất không thấy đâu.
❖ ❖ ❖
Thiên Tinh xuyên.
Công Tôn Điệp đang nhàm chán vô vị ngồi đó, phía trước không ngờ lại là Nhạc Tâm Thiện.
Từng là Chấp Tử Chi Thủ, giờ đã không còn phong phạm khí thế bễ nghễ thiên hạ năm xưa.
Hắn mặc áo tù nhân, đứng bên dưới Công Tôn Điệp, nhưng khí thế vẫn hiên ngang, thân thể ưỡn thẳng tắp.
Thân hình Ninh Dạ lóe lên, đã xuất hiện bên cạnh Công Tôn Điệp.
“Ninh Dạ!” Nhạc Tâm Thiện gằn từ trong kẽ răng ra: “Hay ta phải gọi ngươi là Bạch Vũ?”
Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Cứ gọi là Ninh Dạ đi, ta đã quen với cái tên này. Đối với ta Bạch Vũ đã là chuyện quá khứ, không muốn nhắc lại.”
Nhạc Tâm Thiện cười lạnh: “Ngươi quyết chí báo thù như vậy đâu giống kẻ vứt bỏ quá khứ.”
Ninh Dạ khẽ nhíu mày: “Ta không thích cách nói năng của ngươi với ta bây giờ. Năm xưa ngươi hại Thiên Cơ môn diệt môn, tuy bây giờ ta có thể thản nhiên đứng đối diện với ngươi, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể ngang nhiên đứng trước mặt ta như vậy.”
Nói xong y bắn ra một luồng chỉ phong. Nhạc Tâm Thiện không khống chế được bản thân, quỳ xuống trước mặt Ninh Dạ.
Nhạc Tâm Thiện phẫn nộ: “Ninh Dạ! Cho dù ngươi sỉ nhục ta thế nào đi nữa, đừng hòng khiến ta khuất phục!”
Ninh Dạ lại bắn một chỉ: “Ngươi có khuất phục hay không liên quan gì tới ta?”
Một chỉ này trực tiếp xuyên thủng lồng ngực Nhạc Tâm Thiện, mở một lỗ nhỏ trên người hắn.
Sau đó là lượng lớn sâu kiến chui vào miệng lỗ thủng, gặm nhấm Nhạc Tâm Thiện. Nhạc Tâm Thiện kêu rên thành tiếng nhưng vẫn cười ha hả: “Nực cười thay nực cười thay. Ninh Dạ, đây là thủ đoạn báo thù của ngươi à? Sao kém cỏi quá vậy?”
Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Đây là một món đồ chơi nho nhỏ ta lấy được trong di chỉ Yên Vũ lâu. Ngươi cũng biết đấy, sau khi Yên Vũ lâu diệt vong, bao nhiêu người chết trong đó, thật ra đã để lại không ít đồ tốt. Tuy ta không có sức đi lục từng cái một nhưng cũng nghiên cứu một phen, tìm được một số thứ hữu dụng. Nếu ngươi tưởng tất cả những gì ta làm chỉ để ngươi đau đớn, thế thì ngươi sai rồi. Như ngươi nói đó, như vậy quá kém cỏi. Những con kiến này không phải chỉ là ăn thịt, bọn chúng là Khiên Cơ nghĩ, khi chúng gặm thân thể của ngươi, bản thân cũng trở thành một phần thân thể của ngươi.”
Cái gì?
Nhạc Tâm Thiện thầm kinh hãi.
Ninh Dạ nói: “Loại dung nhập này còn chạm tới tầng thứ nguyên thần. Cũng tức là khi chúng hoàn toàn thay thế thân thể của ngươi, từ nay trở đi ngươi sẽ thành tổ kiến, cho dù nguyên thần trùng sinh cũng không thể thay đổi. Nói thật ra thì đây là một phương thức khống chế rất tốt, chẳng qua nó quá ác độc, hơn nữa còn khó luyện chế. Ta chỉ có thể dùng nó để khống chế một người, vốn ta định dùng để khống chế Tăng Hiển Sơn, nhưng tỷ lệ thành công không cao, quan trọng hơn nữa là hắn thức thời, tự nguyện đi vào Tẩy Tâm trì. Vì thế, nhìn tới nhìn lui, chỉ có khống chế ngươi là thích hợp nhất.”
Thời khắc này cuối cùng Nhạc Tâm Thiện cũng hiểu được ý đồ của Ninh Dạ: “Ngươi định để ta làm con rối cho ngươi? Đừng hòng!”
Hắn định tự sát nhưng hiện tại toàn thân đã bị khống chế, linh lực không thể vận hành, cho dù có thủ đoạn thông thiên cũng khó mà đối phó được.
Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Pháp môn này ác độc không chỉ ở nỗi đau đớn khi thay thế thân thể mà còn ở chỗ ý thức của ngươi vẫn tỉnh táo. Ngươi biết không? Có lúc đồ đồ cũng là chuyện tốt, như Phong điện chủ vậy, sau khi được Tẩy Tâm trì gột rửa, tuy không thay đổi thần trí, nhưng trong lòng tự có hảo cảm với Thiên Cơ môn, chẳng qua không thể quy thuận triệt để mà thôi.”
“Quả nhiên là Tẩy Tâm trì!” Nhạc Tâm Thiện đau đớn nói.
Lúc trước hắn nghĩ ra điều này, đáng tiếc đã quá muộn, chỉ là vô ích.
Ninh Dạ tiếp tục nói: “Nhưng Khiên Cơ nghĩ thì khác. Thần trí, tư tưởng của ngươi vẫn hoàn toàn là ngươi, nhưng ngươi lại không thể khống chế bản thân mình. Mỗi lời nói, mỗi hành động của ngươi đều theo khống chế của ta, ngươi chỉ có thể nói gì mà ta cho ngươi nói, làm việc mà ta bảo ngươi làm. Ngươi uất ức đến đâu thì đau đớn đến đấy... Tra tấn thân thể của ngươi? Không, ta không cần.”