Chương 944 Kéo dài thời gian 2
Lúc đó sảng khoái là được, sao phải nghĩ mấy chuyện tương lai. Nếu phía nhìn trước nhìn sau thì tu tiên làm gì nữa, có lẽ đây là nguyên tắc của mọi người trong tu tiên giả, ai ai cũng chấp nhận.
Ninh Dạ tiếp tục nói: “Tình huống thứ hai là Hắc Bạch thần cung ta giao hai vị ra. Nhưng kết quả này cũng không thể thay đổi hành động của Mộc Khôi tông, ngược lại là Hắc Bạch thần cung ta mất đi trợ thủ, đối mặt với cường địch là không còn sức đánh trả.”
Câu này khiến trong lòng Vạn Thương Sinh thoải mái hơn nhiều, hừ một tiếng nói: “Ngươi biết thế là được.”
Ninh Dạ tiếp tục nói: “Tình huống thứ ba thật ra là tình huống thứ hai kéo dài. Hắc Bạch thần cung muốn giao hai vị trưởng lão, hai vị trưởng lão sống chết không muốn ra, giết khỏi Hắc Bạch thần cung. Từ nay về sau hai vị trưởng lão lưu lạc thiên nhai, đương nhiên không có kết quả tốt, nhưng Hắc Bạch thần cung cũng chẳng có kết cục tốt lành gì.”
Lần này ngay cả Huyết Quỳ Tử cũng xuất hiện: “Ngươi suy nghĩ thấu triệt đấy nhỉ.”
Ninh Dạ cười nói: “Ba kết quả này đều không phải kết quả tốt, cũng không phải thứ ta muốn. Vì vậy ta chỉ có thể cố gắng hết sức tranh thủ đạt tới kết quả thứ tư.”
“Bảo vệ ta mà hy sinh Vạn huynh?” Huyết Quỳ Tử nhíu mày hỏi.
Cho dù lúc trước biểu hiện của Ninh Dạ có ý bảo vệ Huyết Quỳ Tử, nhưng Huyết Quỳ Tử cũng không cao hứng.
Mấy năm qua hắn và Vạn Thương Sinh đồng bệnh tương liên, đã thành bạn thân. Mặt khác hắn cũng có suy nghĩ của mình, liệu có phải cách làm của Ninh Dạ thật ra là tách rời bọn họ không? Đầu tiên vứt bỏ Vạn Thương Sinh, sau đó lại vứt bỏ mình? Mục đích là để hạ thấp mức độ phản kháng? Đợi Vạn Thương Sinh toi đời, có lẽ mình muốn phản kháng sẽ càng khó.
Tâm trạng đó khiến Huyết Quỳ Tử cũng không muốn Vạn Thương Sinh trở thành đối tượng bị vứt bỏ.
Ninh Dạ lắc đầu: “Không phải, là kéo dài.”
“Kéo dài?” Huyết Quỳ Tử và Vạn Thương Sinh đồng thanh hỏi.
Ninh Dạ vung ống tay áo nói: “Ngồi đi!”
Huyết Quỳ Tử và Vạn Thương Sinh không hẹn mà cùng ngồi xuống bên dưới Ninh Dạ.
Tuy thực lực và địa vị của họ cao hơn Ninh Dạ, nhưng thời khắc này bọn họ đã bắt đầu bị Ninh Dạ nắm mũi dẫn đi.
Thấy mình đã nắm quyền chủ động lên tiếng, lúc này Ninh Dạ mới nói: “Thật ra thời gian là liều thuốc tốt. Rất nhiều chuyện, nếu ngươi không giải quyết được thì cứ đặt sang một bên, thời gian lâu dần, ngươi sẽ phát hiện những vấn đề vốn rất lớn, sau khi năm tháng trôi qua lại bị hao mòn thành nhỏ.”
Vạn Thương Sinh hừ một tiếng: “Ông đây ẩn cư tám trăm năm mà có thấy thù hận của lũ người kia nhỏ đi đâu.”
Ninh Dạ lắc đầu: “Chuyện này thì tiền bối lại sai rồi. Bọn họ phẫn nộ không phải chỉ vì hai vị mà còn vì Hắc Bạch thần cung giấu giếm, là vì bọn họ phát hiện hóa ra các ngươi không chết, chuyện đã biết hóa ra không phải, lại thêm bị đồng minh bán đứng, đủ loại tâm trạng phẫn nộ xoắn vặn với nhau, do đó sản sinh ra tâm trạng tức tối.”
Câu nói này khiến mọi người sững sờ, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thấy có lý!
Phẫn nộ cũng có thời hạn.
Nói tới kẻ ác, còn ai ác hơn Dương Chí Thiện?
Thế nhưng vì sao Ninh Dạ chỉ nói một câu, đại cục quan trọng hơn mà Hắc Bạch thần cung bỏ qua cho hắn?
Có thật chỉ đơn thuần vì đại cục không?
Không phải, nguyên nhân chủ chốt là không thù hận Dương Chí Thiện.
Nói chính xác hơn là không cảm thấy thù hận tới mức kích động.
Tên này là kẻ thù, có cơ hội thì trực tiếp giết chết, nhưng tội gì phải thù ngày thù đêm, tới quên cả ngủ?
Thù hận lớn đến mấy cũng bị thời gian xóa nhòa, thay vào đó là trách nhiệm và lý trí.
Gặp mặt, nếu giết được thì đương nhiên là giết, không giết được thì chờ.
Vì lúc này lý chí chiếm vai trò chủ đạo, cho nên hành động cũng không kích động.
Cho nên đối với Dương Chí Thiện mọi người chỉ truy sát chứ không kích động.
Ninh Dạ biết, sau khi các phái biết Huyết Quỳ Tử và Vạn Thương Sinh còn sống, lửa giận lập tức bùng lên, có thể ra bất cứ quyết định gì.
Trong tình huống như vậy có đàm phán cũng là vô nghĩa, quan trọng nhất là kéo dài thời gian.
Thời gian lâu dần, lửa giận nguôi ngoai, lý trí chiếm thượng phong, lúc này mọi người bàn bạc sẽ dễ dàng hơn lúc này nhiều.
Huyết Quỳ Tử đã hiểu ý Ninh Dạ, nhưng hắn vẫn hỏi: “Tức là ngươi cố ý bàn chuyện Vạn huynh? Ngươi cố ý tạo ảo giác là nội bộ Hắc Bạch thần cung ta bất đồng ý kiến, từ đó kéo dài thời gian?”
Ninh Dạ gật đầu: “Đúng vậy. Chưởng giáo không tiện thể hiện thái độ thì để Ninh Dạ ta thể hiện. Đến lúc đó ta sẽ kiên quyết yêu cầu các ngươi giao Vạn trưởng lão ra, còn những người khác sẽ phản đối. Bọn họ thấy hy vọng nên sẽ cho chúng ta thời gian ra quyết định. Chuyện của Niết Bàn khác gì đại sự quốc gia, kéo dài bảy tám năm cũng rất bình thường. Chúng ta phải biến mọi chuyện thành bế tắc rồi mới tiện thực hiện tiếp.”