← Quay lại trang sách

Chương 946 Nghênh tiếp 2

Lôi kéo một cách danh chính ngôn thuận chính là khâu quan trọng nhất trong đó.

“Danh bất chính thì ngôn bát thuận”, nhất định phải khiến Hắc Bạch thần cung phối hợp với mình, chủ động đưa một nhóm người vào tay mình.

Trong tình huống như vậy, y bèn thực hiện một loạt chiêu trò.

Còn bảo vệ Huyết Quỳ Tử bỏ qua Vạn Thương Sinh, nói trắng ra là để ứng phó với yêu cầu của Vạn Hoa cốc, mặt khác cũng là để lôi kéo Huyết Quỳ Tử.

Tuy bây giờ trông có vẻ không hiệu quả lắm, nhưng dẫu sao cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Còn một điều y không nói dối: giải quyết nguy cơ của Hắc Bạch thần cung cần có thời gian, mà bản thân y cũng cần có thời gian trưởng thành!

Lúc này nghe Ninh Dạ nói vậy, mọi người đều chìm vào trầm tư.

Rất lâu sau, cuối cùng là Huyết Quỳ Tử lên tiếng: “Chuyện này rất lớn, cần bàn bạc với chưởng giáo một phen.”

Nói xong không buồn chảo hỏi Ninh Dạ, thân hình lóe lên, cứ thế rời khỏi.

Vạn Thương Sinh thì nhìn Ninh Dạ với vẻ suy tư: “Ninh Dạ, ta hy vọng ngươi hiểu, lũ đàn bà Vạn Hoa cốc không dễ gì lợi dụng, mà lão phu càng không dễ bị đùa bỡn như vậy đâu.”

Nói xong cũng bỏ đi.

Ninh Dạ mỉm cười.

Đương nhiên ngươi không dễ chọc, vì vậy ta sẽ rất nỗ lực tiêu diệt ngươi!

❖ ❖ ❖

Ba ngày sau, Lâm Lang Thiên tới Cửu Cung sơn.

Theo quy tắc cũ, cô báo tin cho Ninh Dạ, chuẩn bị gặp mặt lén lút.

Không ngờ còn chưa thấy có tin về lại thấy phía xa có một đám người xuất hiện trong tầng mây.

Ninh Dạ đi đầu, ngồi trên Cửu Hạc Vân Tiêu xa, đỉnh đầu là lọng che hình mây tím, hai bên trái phải là một trăm lẻ tám bí vệ Hắc Bạch thần cung, tu sĩ đánh xe tuy không có tên tuổi gì nhưng lại là một vị Vạn Pháp.

Thời khắc này, Lâm Lang Thiên cảm thấy như chứng kiến đế vương xuất hành.

Thế này là sao?

Ta chỉ tới chào hỏi ngươi thôi, sao ngươi lại gióng trống khua chiêng như vậy?

Lâm Lang Thiên kinh ngạc không thôi.

Chỉ thấy Ninh Dạ đứng thẳng dậy, một chiêu Quang Độn đã xuất hiện bên cạnh Lâm Lang Thiên, cười ha hả nói: “Không ngờ mới đưa tin không lâu mà Lâm Lang Huyền Nữ đã tới, xem ra giao tình năm xưa của Ninh Dạ cũng không uổng phí!”

Lâm Lang Thiên ngây ngốc nhìn Ninh Dạ, trong tâm hải đã vang lên giọng nói của Ninh Dạ: “Cứ nói phụng lệnh sư môn tới nói chuyện với ta.”

“À.” Lâm Lang Thiên ngây ngốc à một tiếng rồi mới lặp lại lời nói của Ninh Dạ.

Ninh Dạ cầm tay Lâm Lang Thiên nói: “Sao Huyền Nữ phải gấp gáp như vậy, người từ xa tới là khác, tới đây nào, hôm nay Ninh Dạ sẽ dẫn Huyền Nữ dạo chơi quanh Chấp Tử thành một phen. Trong Chấp Tử thành có Lưu Ly lâu, lên cao ngắm cảnh sẽ có cảm giác khác.”

Lâm Lang Thiên không biết nên trả lời ra sao, đành nở một nụ cười: “Ta bay lên trời cũng ngắm được mà.”

Ninh Dạ lắc đầu: “Không hẳn, cảm xúc sẽ khác!”

Nói xong kéo Lâm Lang Thiên đi về phía Lưu Ly lâu trong Chấp Tử thành.

Lưu Ly lâu này đúng là thắng cảnh của Chấp Tử thành, không phải tiên nhân chế tạo mà là phàm nhân tự mình chế tạo, được tôn là cực hạn của nhân công, có lẽ khác biệt như cơ khí hiện đại và nhân lực phổ thông.

Tuy là tác phẩm của phàm nhân nhưng tiếp cận tiên nhân.

Vì vậy căn lầu này không có cửa, muốn vào là bay qua đỉnh lâu.

Lúc này Ninh Dạ kéo Lâm Lang Thiên bay vào trong lâu, trong lâu có hai tu sĩ đang ngồi uống trà.

Ninh Dạ vung tay áo: “Các ngươi đi đi.”

Hai tu sĩ kia tu vi không thấp, đang định nổi giận thì thấy là Ninh Dạ, sợ hãi tới mức vội vàng cúi đầu, chớp mắt đã chạy tới không còn bóng dáng.

Trong lầu lập tức trống vắng, không còn một ai.

Có tu sĩ sai vặt vội vàng chạy tới thu dọn ấm chén trên bàn, dâng trà mới lên cho Ninh Dạ và Lâm Lang Thiên.

Không cần Ninh Dạ dặn dò gì, đương nhiên là loại tốt nhất, cái gì mà “Bát Bảo Kỳ Lân bôi”, “Vân Đỉnh Hạc Tiên trà”, “Nguyệt Hoa Lưu Hương lô”, vân vân...

Lâm Lang Thiên lại không có lòng dạ nào hưởng thụ, chỉ liếc xéo nhìn Ninh Dạ, xem rốt cuộc y giở trò quỷ gì.

Ninh Dạ cười híp mắt dùng một “Thanh Mộc giáp” gắp trà, lại dùng nước của “Thiên Tuyền hàn đàm” tráng qua, sau đó thả từng miếng lá trà vào trong nói: “Vân Đỉnh Hạc Tiên trà rất hiếm có, mỗi lần chỉ có thể thả ba mảnh, nhiều thì thừa, ít thì không tốt, Chỉ ngâm một lần là phải bỏ đi. Cần thưởng thức kỹ càng mới cảm nhận được dư vị vô cùng.”

Lâm Lang Thiên cố nén cơn kích động muốn bổ đầu y ra xem rốt cuộc y đang suy nghĩ điều gì, nhấp khẽ một ngụm rồi bí mật truyền âm: “Rốt cuộc ngươi đang làm gì vậy? ’

“Không có gì.” Ninh Dạ cũng truyền âm trả lời: “Chẳng qua hai ngày trước khi ngươi tới tới đã gửi một bức thư hàm cho Vạn Hoa cốc, mời Vạn Hoa cốc phái sứ giả tới đàm phán cùng ta.”

Lâm Lang Thiên giật mình: “Tức là ta trở thành sứ giả?”