Chương 947 Nghênh tiếp 3
“Đúng vậy. Vì thế ngươi không cần lén lút gặp mặt ta.” Ninh Dạ mỉm cười.
Nghe tới từ lén lút, Lâm Lang Thiên đỏ mặt, trừng mắt với y rồi lập tức nghĩ đến điều gì, nói: “Nhưng thời gian như vậy có sát quá không? Từ Vạn Hoa cốc tới đây thường phải mất ba ngày lận.”
“Yên tâm, phi hành hết tốc lực thì với tu vi của ngươi chỉ mất hai ngày thôi. Ta có Luyến Điệp, tự tính được mà.”
“Thế vẫn quá vội.” Lâm Lang Thiên lẩm bẩm: “Cứ như kiểu Vạn Hoa cốc ta vừa nhận được tin là lập tức chạy tới gặp ngươi.”
Sau đó cô biến sắc, giật mình nhìn Ninh Dạ.
Ninh Dạ cười hì hì: “Đúng, ta cố ý đấy. Nếu không làm sao thể hiện thành ý của Vạn Hoa cốc được?”
Sau khi trò chuyện một lúc, cuối cùng Lâm Lang Thiên cũng hiểu mục đích của Ninh Dạ.
Hóa ra tên khốn kiếp này cố ý dựng nên tình hình hiện tại để thể hiện là Vạn Hoa cốc coi trọng hắn.
Thật ra đám đàn bà Vạn Hoa cốc ai cũng cực kỳ kiêu ngạo.
Cho dù bọn họ coi trọng ai thật, ngoài miệng vẫn không nói ra, càng không tỏ thái độ.
Nếu ngươi không muốn thể hiện, thế thì ta phải giúp ngươi thể hiện thôi.
Bên phía Ninh Dạ vừa đưa lời mời, hai ngày sau Lâm Lang Thiên đã chạy tới. Cho dù là ai biết việc này cũng cảm thấy Vạn Hoa cốc cực kỳ coi trọng mối quan hệ với Ninh Dạ.
Cứ như vậy, địa vị của Ninh Dạ cũng tăng lên.
Bây giờ Ninh Dạ không thiếu thực lực, ngược lại thiếu thế lực. Y không thể công khai vốn liếng mà mình ẩn giấu, vì vậy đành phải dùng phương pháp khác.
Vạn Hoa cốc chính là một công cụ rất tiện lợi.
Sau khi hiểu được điều này, Lâm Lang Thiên lại không tức giận mà chỉ hiếu kỳ nhìn Ninh Dạ, hạ giọng nói: “Rốt cuộc đầu óc ngươi hoạt động thế nào vậy? Sao lúc nào cũng có lắm ý tưởng kỳ quái như vậy?”
“Đừng nói như kiểu cô mới biết ta thế.” Ninh Dạ cười thầm đáp.
“Thế ngươi có biết lần này ta tới đây chưởng giáo giao cho ta nhiệm vụ gì không?” Lâm Lang Thiên hỏi.
Ninh Dạ giơ chén trà: “Lâm Lang Huyền Nữ nếm thử cái này đi.”
Lại âm thầm truyền âm nói: “Cái khác thì ta không rõ, nhưng chắc chắn là đòi xử Vạn Thương Sinh.”
“Ngươi biết là được rồi.” Lâm Lang Thiên hừ một tiếng: “Thế còn ngươi?”
Ninh Dạ vừa tiếp tục nói mấy lời khách sáo, vừa trả lời: “Ta sẽ giao Vạn Thương Sinh cho Vạn Hoa cốc, nhưng phải cho ta thời gian. Bây giờ hắn chưa thể gặp chuyện được.”
“Bao lâu?”
“Ba mươi năm.” Ninh Dạ tính toán, mình muốn thăng cấp lên Vô Cấu đỉnh phong, cho dù mượn đạo cảnh Tuyền Cơ cũng cần khoảng ba mươi năm.
Tuy thời gian tu hành của Ninh Dạ không dài, nhưng thời gian ba mươi năm đối với tu tiên giới vẫn chỉ như một cái búng tay.
Tuy vậy Lâm Lang Thiên vẫn nhíu mày: “E là chưởng giáo sẽ không chấp nhận.”
“Bọn họ chờ tám trăm năm còn được, chẳng lẽ không chờ ba mươi năm được? Tốt xấu gì cũng phải đợi ta nắm được đại quyền, ổn định môn phái, sau đó mới có thể giao Vạn Thương Sinh cho các cô được chứ?”
“Chỉ e ngươi lên làm chưởng giáo rồi không nghĩ vậy nữa.”
“Không đâu, hơn nữa chưởng giáo của các cô còn có điều kiện khác mà?”
“Làm sao ngươi biết?” Lâm Lang Thiên lấy làm lạ.
“Viết rõ trên mặt cô kia kìa.”
Lâm Lang Thiên giật mình che mặt, dung nhan lập tức đỏ ửng.
Lần này tới phiên Ninh Dạ lấy làm lạ. Y đoán được chắc chắn Vạn Hoa cốc còn có điều kiện khác, nhưng không hiểu vì sao Lâm Lang Thiên lại đỏ mặt.
Lâm Lang Thiên cũng nhận ra Ninh Dạ không biết, kinh ngạc nói: “Chẳng phải ngươi có thể suy tính à?”
Ninh Dạ mỉm cười: “Gần đây hơi bận, hơn nữa cô sẽ không thích.”
“Thế... thế ngươi tự tính đi, ta không muốn nói.” Lâm Lang Thiên cắn môi nói.
Nhìn biểu cảm của Lâm Lang Thiên, trong lòng Ninh Dạ đột nhiên hồi hộp.
Y đột nhiên ý thức được, hình như mình không cần suy tính gì cũng biết điều kiện của Vạn Hoa cốc, bật thốt lên: “Không phải chứ?”
Nhìn biểu cảm không thể tin được, thậm chí còn mang vẻ bất đắc dĩ của y, Lâm Lang Thiên khỏi nổi nóng.
Cô tức giận nói: “Không phải cái gì chứ? Ngươi... lại đi...”
Câu này là công khai nói ra ngoài miệng, cô không tiện nói hết lời, càng nghĩ càng thấy ấm ức, trong lòng không khỏi đau khổ, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao cho phải.
Vừa hay tay còn cầm chén trà, thế là dứt khoát hất luôn nước trà vào mặt Ninh Dạ.
Ninh Dạ trợn mắt há hốc mồm, bị cô hất nước trà. Trong lòng Lâm Lang Thiên cực kỳ xấu hổ, chỉ cảm thấy không ngồi nổi nữa, lập tức quay người, ‘xoạt’ một cái bay tới không còn hình bóng, chỉ để lại Ninh Dạ ngồi một mình.
Đám tùy tùng trong Hắc Bạch thần cung chứng kiến cảnh tượng này không khỏi trợn mắt há hốc mồm, lại không dám hỏi, chỉ có thể mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vờ như không thấy.
Cũng may Trì Vãn Ngưng xuất hiện kịp thời, cứ thế ngồi xuống bên cạnh Ninh Dạ, cười nói tự nhiên: “Ồ? Hình như kế hoạch của chàng có vấn đề rồi? Chuyện Vạn Hoa cốc nhiệt tình còn chưa đồn ra, khéo tin tức Lâm Lang tiên tử nổi giận hất nước trà đã lan truyền trước.”