← Quay lại trang sách

Chương 948 Đàm phán 1

Ninh Dạ tức giận trừng mắt với cô: “Nàng còn cười à? Nếu nàng biết bọn họ đưa điều kiện gì, khéo còn không cười nổi.”

“E là điều này thì tướng công lại sai rồi.” Trì Vãn Ngưng vẫn ung dung châm trà cho mình: “Chỉ có nữ nhân mới hiểu nữ nhân. Bọn họ sẽ đưa điều kiện gì, ta còn biết sớm hơn họ.”

“Nàng không ngại ư?” Ninh Dạ kinh ngạc.

“Nếu ta để ý, đã để ý từ thuở Điệp Nhi rồi.” Trì Vãn Ngưng thở dài một tiếng: “Thời đại này vốn là như vậy mà?”

Ninh Dạ ngớ người, cười khổ nói: “Đúng, thời đại này là như vậy.”

Thời đại này không phải trọng nam khinh nữ mà là trọng cường khinh nhược.

Trong hoàn cảnh cường giả xưng tôn, một nam nhiều nữ hay một nữ nhiều nam đều không phải chuyện lạ.

Bây giờ Ninh Dạ không còn là Ninh Dạ trong quá khứ, nếu y muốn, đừng nói ba đóa hoa đào, cho dù ngàn đóa cũng là bình thường.

Trì Vãn Ngưng đã nói: “Chàng phải khuyên cô ấy trở lại đã. Tốt xấu gì người ta cũng là mỹ nhân của Vạn Hoa cốc, đưa tới cửa rồi mà chàng lại đi ghét bỏ, cũng cần có thể diện chứ?”

“Dù sao cũng không thể bảo ta quỳ xuống cầu xin cô ấy được?”

“Quỳ thì không cần, nhưng xin thì chắc là phải xin rồi.” Trì Vãn Ngưng cười nói.

❖ ❖ ❖

Bên cạnh Chấp Tử hồ.

Lâm Lang Thiên đứng trên mặt nước, đang tự tức giận, bộ ngực trập trùng không ngừng.

Nghĩ tới dáng vẻ kinh ngạc không thể tin nổi cùng vẻ không cam tâm tình nguyện của Ninh Dạ, không hiểu sao cô lại phát cáu.

Đặc biệt là vẻ không cam tâm tình nguyện.

Bổn cô nương khiến ngươi uất ức lắm à?

Cô thầm phẫn nộ, bên cạnh xuất hiện từng đóa hoa, lấy cô làm trung tâm xoay tròn, huyễn hóa thành một dòng sông hoa, ào ào hóa thành cây hoa, không ngừng sinh trưởng trong nước.

Người ở đằng xa đầu tiên lấy làm lạ, nhưng sau đó sợ hãi tới mức dồn dập bỏ trốn.

Thân hình Ninh Dạ hạ xuống, nhìn cây hoa bên dưới, lại ngắm khung cảnh phồn hoa như gầm xung quanh, cười khổ nói: “Lễ gặp mặt này lớn quá, ta không chịu nổi mất. ’

Những đóa hoa kia trông thì đẹp nhưng thật ra ẩn chứa sát cơ, đứng trong bụi hoa, Ninh Dạ còn có cảm giác nguy hiểm.

Thấy y đi tới, đôi mắt Lâm Lang Thiên sáng bừng lên: “Kẻ vô tình kia, chết đi!”

Nói xong hất ống tay áo, biển hoa tràn tới, bao vây y.

Ninh Dạ bị dọa giật bắn người, vội vàng thi triển lồng phòng hộ, khổ nỗi biển hoa hoàn toàn bỏ qua phòng hộ của Ninh Dạ, bám chi chít lên người. Ninh Dạ không còn cách nào đành phải bay lên không trung: “Này, có chuyện gì thì từ từ rồi nói!”

“Còn cái gì để nói với ngươi.” Lâm Lang Thiên vung ống tay áo, sóng hoa vô biên lao vút lên ngập trời, đã đuổi giết Ninh Dạ, ra tay sắc bén lăng lệ.

Mẹ nó!

Cô nàng này hồi trước có thế đâu, lúc nào thấy chiến đấu là tránh cơ mà, sao lần này lại phát uy như vậy?

Ninh Dạ không còn cách nào, đành phía né tránh trên không trung: “Lâm Lang Huyền Nữ sao phải như vậy, chuyện lúc trước có thể bàn bạc mà.”

Câu này của y thật ra là để người khác nghe, cũng coi như giảng hòa.

Khổ nỗi Lâm Lang Thiên nghe xong càng tức giận: “Chuyện như vậy còn có thể bàn bạc được sao?”

Lại một đại thần thông thi triển ra.

Ninh Dạ cũng tức giận: “Nha đầu nhà ngươi thật không biết điều, ta không tin không trị được ngươi.”

Nói xong cũng thi triển tiên pháp đáp trả, nhưng không ngờ Lâm Lang Thiên dễ dàng hóa giải, bàn tay ngọc thon thả cứ thế xuất hiện trước mặt y, sau đó tát cho y một cái “bốp” vang dội.

Mẹ nó!

Bấy giờ Ninh Dạ mới nhớ ra cô nàng trước mắt là thiên tài trong Vạn Hoa cốc, ngang hàng với Tử Lão, Vô Cấu đỉnh phong, là cường giả tuyệt đỉnh có thể vượt cảnh giới đối phó với Niết Bàn.

Nếu mình không sử dụng những thủ đoạn ép đáy hòm...

Chẳng lẽ ta không đánh được cô nàng này?

Khoảnh khắc sau công kích của Lâm Lang Thiên đã như dời núi lấp biển ập tới, hoàn toàn nhấn chìm Ninh Dạ.

“Ai da! Nàng nhẹ tay chút. Đau quá!”

Vị Ương phủ.

Ninh Dạ nằm nhoài trên giường đá, để Trì Vãn Ngưng bôi thuốc cho mình.

Trì Vãn Ngưng không nhịn được bật cười: “Có phải thần thông bí thuật gì, thương tích trớ chú gì đâu, chàng tự dùng tiên pháp chữa trị là được, sao cứ đòi bôi thuốc làm gì?”

“Phí lời, chẳng phải để nàng ấy xem cho vui à?” Ninh Dạ hừ một tiếng nói “Nàng biết mà, chiến đấu giữa tu giả có lúc hệt như trẻ con đánh nhau. Không phải chỉ đánh cho sướng tay mà sau đó cũng phải nhìn cho sướng mắt, nhất định phải thấy đối thủ kêu rên lăn lộn trên giường mới thấy thỏa mãn. Hiếm khi Lâm Lang Thiên đại tiểu thư của chúng ta phát uy, đương nhiên ta phải giúp cô ấy thỏa mãn rồi. Đáng tiếc... chỉ dữ với người mình thôi.”

Lâm Lang Thiên đang ngồi cách đó không xa, hừ một tiếng tức tối, gương mặt lại không nhịn được mỉm cười.

Cô vui không phải vì Ninh Dạ bị thương chút thương tích đó khác nào không có, quan trọng là Ninh Dạ đang làm trò để lấy lòng mình.