Chương 949 Đàm phán 2
Tốt xấu gì y cũng là đại nhân vật, tương lai còn lên làm chưởng giáo, thế nhưng lại có thái độ như vậy. Ừm, xem ra hắn cũng biết sai rồi. Lâm Lang Thiên nghĩ thầm.
Bất mãn đã được hóa giải, nên giơ tay điểm tới: “Được rồi, đừng cố ra vẻ nữa.”
Chỉ này hạ xuống, đau đớn trên người Ninh Dạ mất sạch, lập tức ngồi dậy: “Thủ đoạn chữa trị của Vạn Hoa cốc đúng là cao minh.”
Lâm Lang Thiên hừ một tiếng nói: “Ngươi hiểu ý của chưởng giáo rồi đấy, còn gì muốn hỏi không?”
Cuối cùng Ninh Dạ cũng thu hồi dáng vẻ cợt nhả, nghiêm túc nói: “Khoảng thời gian này nàng cứ ở lại Cửu Cung sơn làm khách một thời gian. Đợi ta xử lý chuyện trong môn phái xong chúng ta cùng lên đường.”
Lâm Lang Thiên vô thức ừ một tiếng.
Ninh Dạ tiếp tục nói: “Ngoài ra, kiếm cho ta một ít Hoa Thần đan của Vạn Hoa cốc, sau đó nhờ chưởng giáo tiếp tục tìm kiếm mảnh vỡ Thiên Cơ điện ở Yên Châu giúp ta.”
“Hiểu rồi.” Lâm Lang Thiên gật đầu.
Ninh Dạ tiếp tục nói: “Nàng là Vô Cấu đỉnh phong lâu rồi nhưng tiếc là mãi không đột phá. Thời gian tới cứ tu hành trong đạo cảnh Tuyền Cơ, đợi tu vi của ta nâng cao một bước là có thể dùng Cấn Tự Bí cho nàng, giúp nàng đạt tới Niết Bàn cái đã. Lên tới Niết Bàn liên quan đến đạo đồ, ta cần chuẩn bị rất nhiều, cẩn thận một chút. Tốt nhất là có người khác thử tay nghề trước. Ừm, chọn Phong Đông Lâm đi.”
Lâm Lang Thiên thầm vui mừng.
Lúc này Ninh Dạ mới đứng thẳng dậy: “Cứ quyết định như vậy đã. Nàng cứ ở tạm với Vãn Ngưng, nếu có cơ hội Vãn Ngưng sẽ dẫn nàng đi gặp Điệp Nhi, ta còn có chuyện cần làm.”
Nói xong y đi ra ngoài động phủ.
Lâm Lang Thiên lấy làm khó hiểu, thấy Ninh Dạ sắp đi khỏi, không nhịn được kêu lên: “Này, ngươi làm sao vậy? Còn chuyện kia... ngươi chưa nói mà.”
Trì Vãn Ngưng che miệng cười khẽ: “Nha đầu ngốc, chuyện như vậy làm sao nói rõ được.”
Lâm Lang Thiên nghe vậy vui vẻ, sau đó lại xấu hổ, trừng mắt với Trì Vãn Ngưng: “Ta lớn hơn ngươi!”
Trì Vãn Ngưng cười lạnh: “Nhưng vẫn là nha đầu ngốc!”
❖ ❖ ❖
Đi tới Thiên Nguyên phong, qua một chỗ đình đài thủy tạ, Ninh Dạ trực tiếp bước vào một căn đình nhỏ.
Trong căn đình có Vân Hải Sơn Nhân đang ngồi.
Ba môn phái cùng tới đòi nợ, Thái Âm môn và Hạo Thiên môn đã được Ninh Dạ mời đi, chỉ giữ lại mình Vân Hải Sơn Nhân.
Đương nhiên là vì Ninh Dạ đã đáp ứng chuyện Vạn Thương Sinh.
Thế nhưng xử lý ra sao vẫn phải gặp mặt nói chuyện.
Vân Hải Sơn Nhân đợi mấy ngày, cuối cùng hôm nay mới gặp được Ninh Dạ.
Thấy Ninh Dạ đi tới, Vân Hải Sơn Nhân đứng dậy nghênh đón: “Ninh đại điện chủ!”
Ninh Dạ xua tay: “Bây giờ còn chưa phải.”
Vân Hải Sơn Nhân cười nói: “Ninh Thiên Cương là tuấn kiệt trong cõi người, thiên phú cao siêu, tài trí tuyệt đỉnh, ta thấy ngoài Ninh Thiên Cương ra, còn ai thích hợp hơn cho chức vị đại điện chủ của Hắc Bạch thần cung!”
Ninh Dạ bình tĩnh ngồi xuống: “Vạn nhất ta không lên làm đại điện chủ, lời tâng bốc của người mà bị đại điện chủ mới nghe được, e là không tốt."
Vân Hải Sơn Nhân trong lòng giật thót, thấy y nói cũng đúng, mình vỗ mông ngựa hơi sớm, e là không trúng lại thành ra phiền toái cho mình, lập tức hối hận, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Ninh Dạ đã cười nói: “Đương nhiên, chuyện là do người. Chủ yếu là thời gian Ninh Dạ vào thần cung quá ngắn, chưa có cống hiến gì cho thần cung.”
Vân Hải Sơn Nhân nghe y nói vậy mới hiểu ý đôi chút, vội vàng nói: “Trận chiến trong Chấp Tử thành năm xưa đều là nhờ Ninh Thiên Cương tính toán, Hàn Cực bí cảnh cũng là nhờ ngài.”
Ninh Dạ ừ một tiếng: “Nhưng vẫn không đủ. Nếu có thể giải quyết phiền toái lần này chắc là được.”
Vân Hải Sơn Nhân nghe vậy vẻ mặt khổ sở.
Việc Ninh Dạ cần giải quyết chính là bất mãn của ba môn phái.
Cho dù thế nào hắn cũng không thể nịnh nọt tiếp.
Sau khi suy nghĩ đành phải nói: “Lúc trước Ninh Thiên Cương đã nói có thể giao Vạn Thương Sinh cho chúng ta xử trí.”
Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Ta chỉ đáp ứng với các ngươi chuyện Vạn Thương Sinh sẽ có câu trả lời chứ có nói sẽ giao cho các ngươi xử trí đâu. Long Dương phủ chỉ muốn cái đầu của Vạn Thương Sinh, có phải là tự tay giết hắn mới yên tâm đâu?”
Vân Hải Sơn Nhân lúng túng: “Vấn đề là, nếu không làm vậy... Ngài biết mà, lúc trước mọi người còn cho rằng hắn đã chết. ’
“Vấn đề là Vạn Hoa cốc cũng đang tới đòi người ở chỗ ta.” Ninh Dạ bình tĩnh nói.
Chuyện Lâm Lang Thiên đến không phải bí mật gì, đương nhiên Vân Hải Sơn Nhân cũng biết. Hắn khẽ nhíu mày: “Dẫu sao Vạn Hoa cốc cũng là môn phái đối địch. Sao Ninh Thiên Cương phải vì môn phái đối địch mà làm hỏng giao tình với người trong nhà?”
Ninh Dạ châm biếm lại: “Nhưng có người lại định vì Vạn Thương Sinh và Huyết Quỳ Tử mà làm hỏng tình cảm.”