Chương 950 Đàm phán 3
Mẹ nó, dùng môn phái đối địch để áp chế ta?
Vân Hải Sơn Nhân cũng không thấy lạ, thậm chí trước khi đến đây mấy vị đại lão Long Dương phủ đã nói với hắn, nhất định phải đòi lại món nợ Vạn Thương Sinh và Huyết Quỳ Tử, nhưng không thể ép đối phương quá mức. Vạn nhất Hắc Bạch thần cung chó cùng rứt giậu, phản bội liên minh, thế thì vấn đề sẽ rất nghiêm trọng.
Cũng chính vì vậy, Vân Hải Sơn Nhân thầm hiểu.
Hắn biết Ninh Dạ gióng trống khua chiêng tiếp Lâm Lang Thiên là đang ám chỉ cho ba phái khác nên mỉm cười nói: “Huyết Quỳ Tử và Vạn Thương Sinh đắc tội với quá nhiều người, cho dù là bên nào cũng không tha cho bọn họ. Dẫu sao Vạn Hoa cốc cũng là môn phái đối địch, không thể tin tưởng được, người mình thì vẫn dễ thương lượng hơn một chút.”
Ý hắn là cho dù các ngươi ruồng bỏ đồng minh gia nhập phe Vạn Hoa cốc Cực Chiến đạo thì vẫn không giữ được Vạn Thương Sinh và Huyết Quỳ Tử, đừng tốn tâm tư nữa, chuyện nhà mình thì người trong nhà tự thương lượng vẫn hơn.
Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Không phải không thể giao Vạn Thương Sinh cho Long Dương phủ. Nhưng bây giờ ta còn thấp bé, lời nói của ta cũng vô dụng.”
Vân Hải Sơn Nhân biến sắc; “Ninh Thiên Cương, ngài nói vậy chẳng hóa ra những gì ngài bảo ta lúc trước đều là uổng phí? Ta ở đây cũng là lãng phí thời gian?”
Ninh Dạ liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi ở đây Hắc Bạch thần cung đâu có bạc đãi ngươi? Sao nào? Ngồi mấy ngày đã thấy mình chịu ấm ức à?”
“Ngươi...” Vân Hải Sơn Nhân lập tức nổi giận.
Ninh Dạ lại nói: “Thật ra ta ủng hộ các ngươi, khổ nỗi thực lực không đủ, dù sao cũng phải có chút phân lượng mới có thể thúc đẩy việc này chứ. ’
Vân Hải Sơn Nhân nghi hoặc nhìn y: “Ngươi muốn cái gì?”
Ninh Dạ nói: “Huyền Âm hỏa.”
Huyền Âm hỏa?
Vân Hải Sơn Nhân lấy làm khó hiểu.
Ngươi đang nói đùa đấy à?
Huyền Âm hỏa là bảo bối của Mộc Khôi tông, ngươi đòi Long Dương phủ chúng ta làm gì?
Ngoài ra bây giờ chúng ta đang tính sổ chuyện Huyết Quỳ Tử và Vạn Thương Sinh với các ngươi, ngươi lại quay sang đòi chúng ta đưa ngươi chỗ tốt? Có quá đáng không?
Vân Hải Sơn Nhân không hiểu Ninh Dạ có ý gì, có tài cán gì mà dám nói năng ngông cuồng như vậy, cho dù hắn là Hảo Hảo Sơn Nhân cũng không khỏi phẫn nộ.
Ninh Dạ cười nói: “Đương nhiên, ta cũng không muốn lấy xuông, nếu Long Dương phủ đồng ý giao Huyền Âm hỏa cho ta, ta cũng có thể giúp quý phủ một đại ân.”
Vân Hải Sơn Nhân nghe vậy cười nói: “Ninh Thiên Cương có thể giúp gì cho chúng ta?”
Ninh Dạ ung dung nói: “Trận chiến ở Hàn Cực bí cảnh, Cực Chiến đạo, Thánh Vương các đại bại, nhưng theo ta được biết, trong trận chiến này quý phái cũng mất đi Long Dương lệnh, tổn thất cực lớn?”
Vân Hải Sơn Nhân biến sắc.
Chuyện Long Dương lệnh thất lạc đã bị Long Dương phủ hạ lệnh cấm đồn ra ngoài.
Thế nhưng không giấu được giới cao tầng của Hắc Bạch thần cung.
Lúc trước để tìm lại Long Dương lệnh, Long Tại Dã đã hạ lệnh lục soát tất cả mọi người, thậm chí còn cãi vã với Hà Sinh Mặc một trận.
Cũng may Hà Sinh Mặc cũng biết chuyện này cực kỳ quan trọng nên cho phép hắn khám xét nhân vật từ Vạn Pháp trở xuống, cũng yêu cầu tất cả mọi người biết chuyện giữ bí mật.
Chính vì vậy, tuy đây là một bí mật nhưng không phải bí mật với giới cao tầng.
Lúc đó Ninh Dạ chỉ là Vạn Pháp, theo lý mà nói thì y không biết, nhưng bây giờ địa vị của y tăng cường, có biết cũng không phải là lạ.
Còn bây giờ Ninh Dạ lại định dùng chuyện này để uy hiếp Long Dương phủ?
Điều này khiến Vân Hải Sơn Nhân hận tới nghiến răng.
Nhưng hắn được phải tới đàm phán, cũng không phải kẻ ngu, hừ một tiếng nói: “Ninh Thiên Cương, ngươi dùng thủ đoạn này có vẻ không cao minh cho lắm nhỉ. Lúc trước ngươi đã cưỡng ép Vô Mục Thiên Yêu đúng không? Dùng cách cưỡng ép buộc đồng minh phải theo ý mình sẽ khiến nội bộ lục đục đấy. Tuy hóa giải nguy cơ nhất thời nhưng đâu phải kế lâu dài. Ta nghe nói lần này Mộc Khôi tông tập kích Hắc Bạch thần cung, hình như còn phát hiện bí mật ghê gớm gì đó của quý phái nữa hả?”
Tuy bọn họ không biết chuyện nguyên thần thánh nhân, nhưng chuyện của có phát hiện lớn lại cực kỳ rõ ràng. Nếu không bọn họ đã không tới bức bách Hắc Bạch thần cung cúi đầu vào lúc này.
Có thể nói bây giờ mọi người đều đang đoán, đang lợi dụng tình thế hiện tại để tranh thủ cho mình.
Ninh Dạ vẫn ung dung đáp: “Ngươi nói không sai, cách cưỡng ép chỉ có thể giải quyết nguy hiểm nhất thời chứ không giải quyết được cả đời, cũng lưu lại mầm mống nguy cơ. Ta cũng không muốn có kết quả như vậy. Vì vậy ta không định dùng chuyện Long Dương lệnh để kiềm chế quý phái. Long Dương lệnh thất lạc, chắc quý phái đang nghĩ cách tìm kiếm thứ thay thế. Có lẽ ta có thể giúp được?”
Vân Hải Sơn Nhân hừ một tiếng: “Ngươi thì giúp được gì?”