← Quay lại trang sách

Chương 952 Đàm phán 5

Tiện thể ghi chú rõ ràng Huyền Âm hỏa chỉ đổi được một trong hai thứ “mảnh vỡ Luyện Yêu tháp” hoặc “Chứng Đạo Ma Hài”, cái khác phải bù thêm. Đương nhiên xét thấy còn chuyện Vạn Thương Sinh, có thể biếu thêm một số vật tư.

Tin tức đưa về, thấy Ninh Dạ đánh dấu lên danh sách, Long Dương phủ lập tức xôn xao.

Mẹ nó!

Long Dương phủ ta chỉ thu gom được có ba phần mười cái danh sách này, thế mà một mình hắn có thể đưa ra tới bảy phần mười? Nếu được như vậy, Long Dương lệnh có thể tái hiện rồi.

Sau khi xác nhận lại vài lần, thậm chí Vân Hải Sơn Nhân còn yêu cầu Ninh Dạ lấy một mảnh vỡ Luyện Yêu tháp ra xem, Long Dương phủ lập tức vỗ bàn.

Làm!

Còn Vạn Thương Sinh?

À, hắn không còn quan trọng nữa rồi.

Một buổi đàm phán với Long Dương phủ diễn ra giữa Vân Hải Sơn Nhân và Ninh Dạ.

Ninh Dạ còn tưởng đây sẽ là một trận chiến đàm phán đấu khẩu, nhưng thật ra còn đơn giản hơn tưởng tượng.

Đối với những người trên tầng đỉnh cao, tài nguyên bình thường không quan trọng, quan trọng là tài nguyên đỉnh cấp. Vì vậy chỉ cần Ninh Dạ giải quyết được vấn đề mảnh vỡ Luyện Yêu tháp và Chứng Đạo Ma Hài, như vậy bọn họ chấp nhận tiêu nhiều tiền để mua những tài nguyên khác.

Còn Ninh Dạ chỉ muốn tài nguyên tu hành.

Nhưng không phải cho y, tài nguyên tu hành của y thì ở Yên Vũ lâu đã đủ rồi, cái này là cho những người khác.

Sau khi thay đổi chiến lược, Ninh Dạ biết không chỉ mình mình cần nỗ lực mà còn cả thuộc hạ.

Bây giờ dưới tay y có Trì Vãn Ngưng, Công Tôn Điệp, Lâm Lang Thiên, Thanh Lâm, Triệu Long Quang, Tân Tiểu Diệp, Cừu Bất Quân, Thiên Cơ, Tăng Hiển Sơn, Công Tôn Dạ, Phong Đông Lâm, Trương Liệt Cuồng... cả đám người; ngoài ra còn hai “con rối” Vô Cấu đỉnh phong là Kinh Trường Dạ và Nhạc Tâm Thiện. Có điều con rối không cần tu luyện nên không cần tính vào.

Thiên Cơ và Tăng Hiển Sơn cũng không cần lo về vấn đề tu hành, nhưng cần tính toán cho những người khác.

Cấn Tự Bí có thể đột phá bình cảnh, nhưng không giải quyết được vấn đề tích lũy, cần lượng lớn tài nguyên tu hành.

Yên Vũ lâu có nhiều bảo vật như vậy, để không cũng là lãng phí, nên đổi thì đổi, nên bán thì bán.

Thực ra Ninh Dạ cũng định đi theo con đường của Long Dương phủ: chọn một số thủ hạ, sau đó dùng đạo dung hợp của Long Dương phủ thi triển bí pháp nhanh chóng nâng cao thực lực cho một nhóm người, lại dùng Cấn Tự Bí giúp họ thăng cấp.

Đương nhiên y sẽ không biến thuộc hạ thành con rối người, nhưng cũng may y có Thiên Cơ điện, có đủ tài nguyên tu hành và bí pháp, lại thêm có Cấn tự bí trợ giúp, muốn giúp một số tu sĩ tu luyện cấp tốc cũng không khó.

Phong Đông Lâm sẽ là Niết Bàn thứ ba dưới tay y.

Lâm Lang Thiên sẽ là thứ tư.

Trương Liệt Cuồng cũng sẽ thăng cấp lên Vô Cấu. Tân Tiểu Diệp còn cách Vạn Pháp đỉnh phong một thời gian, nhưng chỉ cần cô dùng danh nghĩa vân du để vào đạo cảnh Tuyền Cơ, chắc sẽ nhanh chóng thăng cấp.

Bên phía Mộc Khôi tông, Nguyên Mục Dã và Hà Giang Minh cũng là Vô Cấu đỉnh phong, nếu bọn họ thức thời cũng có thể giúp bọn họ thăng cấp, nhưng điều kiện là khi đó bọn họ phải chính thức quy thuận.

Cứ như vậy, dưới tay Ninh Dạ sẽ có bốn đến sáu Niết Bàn, cộng với một loạt Vô Cấu, lại thêm dùng phương pháp cấp tốc kiếm được một nhóm tu sĩ Vạn Pháp như vậy cũng tạm đủ.

Nói trắng ra nắm tay ngươi lớn đến đâu thì tiếng nói của ngươi uy nghiêm đến đó.

Muốn Mộc Khôi tông cúi đầu thì nhất định phải cho Mộc Khôi tông hiểu, bây giờ Ninh Dạ đã không phải Ninh Dạ trong quá khứ.

Ngoài ra, Ninh Dạ còn muốn lôi kéo một số cao thủ từ Hắc Bạch thần cung.

Có vài Thiên Cơ thì như vậy, chưa nói tới người khác, hai vị trong Tứ Phương Sứ cũng là Vô Cấu đỉnh phong, nếu nghe lời thì không phải không dùng được.

Có thể nói thời khắc này cuối cùng Ninh Dạ cũng có cảm giác hô mưa gọi gió của Thiên Cơ môn năm xưa, cuối cùng cũng hiểu dựa vào đâu mà Thiên Cơ môn có thể cường đại như vậy.

Chỉ tiếc tuy Thiên Cơ môn có rất nhiều bí pháp, nhưng cuối cùng vẫn bị hủy diệt.

Chính vì bọn họ quá tin tưởng vào thực lực.

Còn bây giờ, cứng mềm gì Ninh Dạ cũng dùng cả.

Kế hoạch còn đang được tiến hành, nhưng phiền phức mới đã kéo đến.

❖ ❖ ❖

Bên Chấp Tử hồ, Ninh Dạ lại ngồi thuyền trên hồ, tay cầm một cái cần câu, không có dây câu chỉ có một luồng chân khí gắn với lưỡi câu, lắc lư trên mặt hồ.

Không ngờ lưỡi câu lại là một hạt đan dược, cứ thế lắc lư trên không trung.

Lát sau, một con rắn bơi qua mặt hồ, đột nhiên nuốt viên đan dược kia vào, định rời khỏi.

Ninh Dạ cười nói: “Mắc câu rồ!.”

Không thấy hắn có hành động gì, nhưng con rắn kia đã bay lên không trung, sau đó ngọn lửa đột nhiên bùng lên, không ngờ lại bắt đầu luyện hóa con rắn.