Chương 953 Đàm phán 6
Một giọng nói trong trẻo đã vang lên sau lưng Ninh Dạ: “Đây là phép luyện đan của Thái Âm môn, đầu tiên dùng linh đan làm mồi, đợi sau khi dược lực tiến vào trong máu thịt lại luyện hóa thành đan... Nhưng Ninh Thiên Cương ra tay hơi sớm, dược lực chưa hoàn toàn dung nhập, e là hiệu quả của đan dược này sẽ không tốt. ’
“Không sao, chỉ là học thêm một hai chiêu trong lúc rảnh rỗi mà thôi, cũng không hy vọng mình có thành tựu gì.” Ninh Dạ tùy ý búng tay một cái, con rắn kia đã tan thành tro bụi.
Hẳn một viên đan dược luyện yêu, cuối cùng lại bị phá hủy như vậy.
Ninh Dạ không để ý.
Có gì đâu, dù sao cũng lắm tiền.
Quay đầu nhìn lại, Ninh Dạ chỉ thấy sau lưng mình là một cô gái, người mặc áo bình thường, tướng mạo bình thường chứ không xuất chúng nhưng lại mang một khí chất đặc biệt.
Khí chất riêng của người chết.
Cô gái kia dịu dàng thi lễ: “Tảo Mộ Thanh vừa nhận chức Mộc Quỷ, xin được tham kiến Ninh Thiên Cương.”
“Ngươi họ Tảo? Họ này đúng là hiếm gặp. Nghe nói Thiên Châu có Tảo gia, là một đại gia tộc ở trung bộ nam vực, giỏi về điều khiển cổ trùng, ngươi có phải không?”
Tảo Mộ Thanh cười nói: “Ninh Thiên Cương thật uyên bác."
Ninh Dạ nhìn cô: “Chúng ta tính là cùng lứa, sao ngươi phải khách khí như vậy?”
Tảo Mộ Thanh che miệng cười nói: “Bối phận thì tương đồng nhưng địa vị lại là một trời một vực. Mộ Thanh biết rõ sự lợi hại của Ninh Thiên Cương, sao dám vô lễ với Thiên Cương.”
“Sao lần này không phái bọn Nguyên Mục Dã tới?” Ninh Dạ hỏi thẳng.
“Chưởng giáo không hài lòng về thu hoạch lần trước của bọn họ.” Tảo Mộ Thanh mỉm cười đáp.
Ninh Dạ đã biết đáp án từ lâu.
Tuy đã có sắp xếp nhưng hiển nhiên Âm Vô Cữu vẫn không hài lòng. Tuy nhận được không ít chỗ tốt, nhưng đều là những bảo vật bình thường, chỗ tốt từ Yên Vũ lâu chỉ có hai món thần vật và năm trăm pháp bảo.
Đối với Âm Vô Cữu thì thu hoạch này quá ít, đương nhiên hắn không thỏa mãn. Nhưng chuyện đã tới nước này, hắn cũng hết cách, chỉ cho rằng chuyện này là vì bọn Nguyên Mục Dã vô dụng, cũng có thể là bị Ninh Dạ mua chuộc. Hắn không biết Nguyên Mục Dã và Hà Giang Minh đã bị khống chế, nhưng suy ngược từ kết quả lại thì kết luận cũng không khác mấy.
Vì vậy lần này lại phái Mộc Quỷ Tảo Mộ Thanh tới.
Ninh Dạ cười nói: ” Đã nói rồi mà. đại chiến như vậy thì tiêu hao là không thể tránh khỏi! Chúng ta chỉ kịp cướp được một ít bảo vật. Biết đâu là đủ thì mới thấy hạnh phúc.”
Tảo Mộ Thanh bèn nói: “Chỉ e đều đặt trong Thiên Cơ điện.”
Ninh Dạ cười nói: ” Sao nào? Ngươi muốn kiểm tra?”
Tảo Mộ Thanh hỏi ngược lại: “Vậy Ninh Thiên Cương có đồng ý để Mộ Thanh xem thử không?”
“Không thành vấn đề.” Ninh Dạ vung tay, trên hồ nước đã xuất hiện một lốc xoáy nho nhỏ, bên dưới loáng thoáng hình bóng cung điện.
“Đây là lối vào, ngươi có muốn vào không?” Ninh Dạ hỏi.
Đùa gì thế?
Vào Thiên Cơ điện?
Ta còn chưa muốn chết!
Cho dù là Âm Vô Cữu cũng không dám đơn thương độc mã vào Thiên Cơ điện, nơi này đã bị Ninh Dạ biến thành khu vực tuyệt sát, trừ phi bảy tám Niết Bàn vào cùng lúc, bằng không bất cứ ai đi vào cũng chết chắc.
Tảo Mộ Thanh thở dài: “Đáng tiếc, e là ta không có phúc phận này. Trong Thiên Cơ điện vô số huyền ảo, nhưng Mộ Thanh vô duyên, không vào xem vẫn hơn.”
“Thế thì chuyện này đến đây là xong?” Ninh Dạ hỏi ngược lại.
“...” Tảo Mộ Thanh bị y làm cho không còn cách nào: “Bây giờ Ninh Thiên Cương cũng là đại nhân vật, chơi trò vô lại như vậy có ổn không?”
Ninh Dạ mỉm cười: “Dù sao cũng còn trẻ mà. Có việc gì thì nói luôn đi còn giải quyết. Bây giờ có thể vào chuyện chính được chưa?”
Ninh Dạ ung dung ngồi ở mũi thuyền.
Y biết Tảo Mộ Thanh sẽ nói gì, nhưng dường như hoàn toàn không thèm để ý.
Nhìn dáng vẻ của y, Tảo Mộ Thanh biết chắc nhiệm vụ lần này của mình lại hỏng rồi.
Trong lòng chán nản, Tảo Mộ Thanh nói: “Ninh Thiên Cương tu hành không quá ba mươi năm nhưng đã đi tới bước này, tốc độ tiến bộ nhanh chóng vượt ngoài dự liệu của bản phái.”
“À, các ngươi còn đang nghĩ có thể lợi dụng ta thêm mấy năm nữa, sau đó mượn tay giết người, kết quả phát hiện mình tính sai tiến độ nên ứng phó không kịp hả?” Ninh Dạ cười nói.
Tảo Mộ Thanh cố tình nổi giận: “Thiên Cương nói đi đâu vậy? Mấy năm qua Mộc Khôi tông và ngài vẫn hợp tác vui vẻ mà.”
“Chỉ có các ngươi vui thôi.” Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Mấy năm nay ta giúp các ngươi không ít chuyện nhưng có nhận được lợi ích gì từ các ngươi không? Giờ chỉ vì thu hoạch ở Yên Vũ lâu không nhiều, các ngươi đã bất mãn về ta? Sao nào? Ta nợ các ngươi chắc?”
Nói lại thì dọc hành trình của Ninh Dạ, tuy kiếm được không ít chỗ tốt nhưng đều là y tự tranh thủ.
Chỗ tốt mà Mộc Khôi tông cho y đúng là rất ít, ngược lại Ninh Dạ đã giúp Mộc Khôi tông rất nhiều việc lớn.