← Quay lại trang sách

Chương 954 Đàm phán 7

Phải biết dù sao Ninh Dạ cũng không phải gián điệp của Mộc Khôi tông, y là người tự do!

Nghe y nói thế, Tảo Mộ Thanh cũng cảm thấy mình đuối lý, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời ra sao.

Sau khi suy nghĩ một lúc Tảo Mộ Thanh mới nói: “Dù sao chúng ta cũng đã giúp ngươi làm suy yếu Hắc Bạch thần cung.”

Ninh Dạ hừ lạnh: “Bây giờ ta đang nói chuyện lợi ích với ngươi, không phải thù hận. Chuyện thù hận thì dễ giải quyết thôi. Có đủ thực lực thì tự làm cũng được. Một tên Nhạc Tâm Thiện, ta không để vào mắt. Đừng nói với ta chuyện giúp đỡ làm suy yếu Hắc Bạch thần cung gì đó, thật ra là ta giúp các ngươi đối phó với chúng. Không có ta, các ngươi cũng chẳng có ưu thế như bây giờ, lại càng không có vấn đề mà ngươi định nói với ta. Ta đã biết bí mật này rồi nói đi, các ngươi định làm thế nào?”

Cứ như vậy, quyền nói chuyện chủ động của Tảo Mộ Thanh đã rơi vào tay Ninh Dạ, cô nàng đành nói: “Chúng ta muốn nguyên thần thánh nhân kia.”

Quả nhiên.

Ninh Dạ đã đoán được đáp án này.

Rõ ràng Mộc Khôi tông đã biết bí mật này nhưng không tuyên dương, không cần hỏi cũng biết là định chiếm làm của riêng.

Đúng như Ninh Dạ đã nói, đánh bại Hắc Bạch thần cung không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là sự trưởng thành của bản thân.

Tuyên bố bí mật thi Hắc Bạch thần cung xong đời, nhưng Mộc Khôi tông cũng chẳng được lợi.

Trong tình huống như vậy, đương nhiên phải chọn cách vỗ béo bản thân.

Ninh Dạ lại không đáp lại chuyện này: “Tuyệt đối không được.”

“Ngươi...” Tảo Mộ Thanh giật nảy mình, cô đã đoán Ninh Dạ sẽ từ chối nhưng không ngờ y từ chối dứt khoát như vậy.

Tảo Mộ Thanh thầm phẫn nộ: “Ninh Dạ, ngươi nên biết một khi tin tức này đồn ra ngoài...”

Ninh Dạ nói thẳng: “Đồn ra ngoài thì cùng lắm là Hắc Bạch thần cung từ bỏ nguyên thần thánh nhân, ai đi đường nấy, chẳng phải mọi chuyện được giải quyết xong xuôi à?”

Ớ?

Còn cách này nữa à?

Nhưng ngẫm lại cũng đúng.

Có lúc đập nồi dìm thuyền là cách giải quyết đơn giản nhất.

Ninh Dạ hiểu rõ, nếu không chuẩn bị cho sẵn dự tính xấu nhất thì không thể cắt đứt lòng tham của Mộc Khôi tông, vì vậy từ đầu y đã chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.

Cùng lắm thì ai cũng không có.

Tảo Mộ Thanh trừng mắt nhìn Ninh Dạ: “Rốt cuộc ngươi là người bên nào?”

“Ta là người của chính ta.” Ninh Dạ trả lời: “Các ngươi lại định dùng bí mật của Hắc Bạch thần cung để ép ta? Âm Vô Cữu điên rồi à?”

Câu nói này lại khiến Tảo Mộ Thanh ngớ người.

Đúng vậy, ta dùng cái này ép y làm gì?

Đúng rồi.

Đầu óc Tảo Mộ Thanh đang bị Ninh Dạ làm cho xoay vòng vòng, giờ tỉnh lại kịp thời: “Nhưng bây giờ ngươi đang là người chủ trì đại cục. Ngươi là đại điện chủ mà!”

Ninh Dạ giơ ngón tay: “Thứ nhất, ta chỉ là chủ trì tạm thời, ta còn chưa phải đại điện chủ, người quản lý chủ yếu của Hắc Bạch thần cung vẫn là chưởng giáo, hắn không lên tiếng thì ai nói gì cũng vô dụng. Chẳng qua có một số việc để ta làm thì thích hợp hơn hắn làm. Nhưng nếu các ngươi tưởng ta có quyền định đoạt, thế thì sai hoàn toàn. Thứ hai, cho dù ta có quyền ta cũng không đưa nguyên thần thánh nhân cho các ngươi. Động não đi, nếu các ngươi cầm nguyên thần thánh nhân, thế thì quyền chủ động lại rơi vào tay Hắc Bạch thần cung rồi.”

Tảo Mộ Thanh há hốc mồm, không nói được câu nào.

Không sai, nếu Mộc Khôi tông lấy được nguyên thần thánh nhân thì tình thế sẽ lật ngược.

Đương nhiên, Mộc Khôi tông có thể nói cái này là chúng ta tự kiếm được, không phải giở trò từ lúc trước.

Nhưng tu tiên giới đâu có nói lý như vậy? Quan trọng là thánh vật nằm trong tay ngươi!

Không phải Mộc Khôi tông không nghĩ tới hậu quả của chuyện này, chẳng qua tiền tài khiến người ta động tâm, cho dù thế nào cũng phải thử một phen.

Tảo Mộ Thanh im lặng không biết nói gì, Ninh Dạ đã lên tiếng: “Trong chuyện này ngươi không đủ tư cách bàn bạc với ta, để bọn Âm Vô Cữu tự ra mặt đi. ’

Cái gì?

Tảo Mộ Thanh kinh hãi: “Làm sao ngươi biết?”

“Phí lời, chuyện quan trọng như vậy, nếu bọn họ không tự tới bàn bạc với ta, như vậy không phải bọn họ.”

Tảo Mộ Thanh hít một hơi thật sâu, nhìn xung quanh rồi nói: “Ta biết ngươi có bí thuật có thể che giấu, nhưng bây giờ chưởng giáo không ở đây. Ngày mai ngươi tới Thiên Tinh xuyên, bọn họ sẽ gặp ngươi ở đó.”

Ninh Dạ đứng thẳng dậy: “Nói sớm có phải xong rồi không?”

Sau đó bồng bềnh bay xa.

❖ ❖ ❖

Tối hôm sau.

Thiên Tinh xuyên.

Ở nơi y đã luyện hóa Nhạc Tâm Thiện.

Ninh Dạ bồng bềnh bay tới, chỉ thấy chưởng giáo Mộc Khôi tông Âm Vô Cữu và Thiên Thi - Thiết Tiêu đều có mặt ở đây.

Nói lại thì đây là lần đầu tiên Ninh Dạ chính thức thấy bản thân Âm Vô Cữu.

Lúc này gặp mặt, Ninh Dạ cũng không quá ngông nghênh, thi lễ nói: “Bái kiến Âm chưởng giáo, tham kiến Thiên Thi!”