Chương 968 Hàn Đàm hoa 1
Nghe Ninh Dạ nói vậy, Lạc Cầu Chân cũng thấy xấu hổ.
Hắn tức giận nói: “Đây không phải lệnh của ngươi à?”
Ninh Dạ lắc đầu: “Ngươi biết ta không nhàm chán như vậy mà... Xin lỗi, ta không ngờ nàng ấy lại làm như vậy. Nha đầu này đúng là bướng bỉnh.”
Nghe y nói xin lỗi, Lạc Cầu Chân cũng ngớ người, cuối cùng đành nói: “Ngươi là đại điện chủ, không cần nói xin lỗi ta.”
Ninh Dạ lại không có vẻ cao ngạo của đại điện chủ: “Sai là sai, chuyện này ta phải thay Điệp Nhi xin lỗi ngươi, sau này ta sẽ bảo nàng ấy làm lại khuôn mặt cho ngươi.”
Lạc Cầu Chân thở dài một tiếng: “Bỏ đi bỏ đi, cứ như bây giờ cũng tốt. Giờ bộ dạng ta như vậy, chắc sẽ không có ai tin ta là Lạc Cầu Chân, ngược lại càng an toàn.”
Nghe hắn nói vậy, Ninh Dạ thản nhiên nói: “Thế thì theo ý ngươi, lúc nào muốn đổi thì báo cho ta một tiếng, ta sẽ dặn trước với nàng ấy.”
Lạc Cầu Chân: “Bàn chuyện chính đi. Ngươi gọi ta tới chắc đang gặp phiền phức gì à?”
Ninh Dạ thuật lại mọi chuyện.
Nghe Ninh Dạ nói xong, Lạc Cầu Chân ngạc nhiên: “Hóa ra là thế. Bí mật Mộc Khôi tông phát hiện năm xưa, ra là dính tới thánh nhân... Không ngờ đấy, Ninh Dạ, bây giờ mục tiêu theo đuổi của ngươi đã là bí mật thánh nhân. So với ngươi... ta đúng là kém quá xa.”
Nói xong thở dài một tiếng.
Ninh Dạ không ngờ một bí mật thôi mà lại khiến Lạc Cầu Chân cảm khái như vậy, nhưng nghĩ lại cũng đúng.
Cấp bậc khác nhau thì mục tiêu theo đuổi cũng khác nhau. Bây giờ bảo y quay lại xử lý chuyện như Chấp Tử thành năm xưa, chắc Ninh Dạ chỉ cười ha hả rồi nói: “Chỉ có một món thần vật, việc gì phải bỏ nhiều công nhiều sức như vậy?”
Chung quy cũng vì địa vị khác biệt, cảnh giới khác biệt, cho nên mục tiêu cũng khác biệt.
Bây giờ mục tiêu của Ninh Dạ còn cao hơn đám người Nhạc Tâm Thiện năm xưa, chẳng trách Lạc Cầu Chân nghe xong lại có cảm xúc như vậy.
Y cười nói: “Ngươi cứ làm việc cho ta, có lẽ tương lai sẽ có cơ hội đi tới bước này.”
Lạc Cầu Chân hỏi ngược lại: “Ngươi tin ta ư?”
Ninh Dạ ngớ người.
Y muốn nói tin, nhưng y biết lời nói này không lừa được Lạc Cầu Chân.
Nếu ngươi tin ta, thế thì bao năm qua sao lại quăng ta ở góc?
Vì vậy Ninh Dạ đành nói: “Tin tưởng là do hành động, không phải lời nói.”
“Được!” Lạc Cầu Chân gật đầu; “Nếu thế ta cũng không cần thể hiện lòng trung thành gì. Ngươi cứ giao việc, ta sẽ cố gắng hết sức. Ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, đề phòng gì cũng tùy ngươi, ta tự nghe mệnh trời”
“Nghe ngươi nói vậy là đã có ý tưởng?”
“Đúng.” Lạc Cầu Chân nói: “Nguyên thần thánh nhân có dị động, chứng tỏ chắc chắn có thứ gì đó tác động. Vì vậy câu hỏi đầu tiên của ta là, chúng ta biết dị động, thế đối phương có biết không?”
Nghe Lạc Cầu Chân nói vậy, Ninh Dạ thỏa mãn gật đầu: “Câu hỏi mà ngươi đưa ra rất hay. Trong thời gian ngươi chưa tới, ta cũng nghĩ tới điều này. Nhưng rất đáng tiếc, ta không tìm được đáp án, cho dù vận dụng Vấn Thiên thuật cũng không tìm được đáp án.”
Lạc Cầu Chân bèn nói: “Không tìm được đáp án rất bình thường, nhưng muốn tìm ra đáp án cũng rất đơn giản.”
“Nói thử đi.”
“Chuyện như vậy chỉ có hai kết khả năng. Một là đối phương không biết, điều này là phiền toái nhất. Nếu đối phương tác động tới nguyên thần thánh nhân nhưng bản thân lại không biết, thế thì hắn sẽ không có bất cứ hành động gì; chúng ta phải mò kim đáy bể, khó mà có thành quả gì. Nếu là trường hợp sau thì lại khác, bất luận là vì sao đối phương tác động được tới nguyên thần thánh nhân, một khi phát hiện có điểm lạ, chắc chắn sẽ thấy mong chờ, không khéo còn có hành động.”
“Nói tiếp đi.”
“Khả năng thứ nhất thì không cần phân tích, ta cũng chẳng có cách nào. Còn khả năng thứ hai cũng có hai trường hợp. Một là tuy người kia phát hiện thứ mình mang theo có điểm lạ nhưng không biết điểm lạ này đến từ đâu, hai là kẻ tác động lên nguyên thần thánh nhân kia biết chuyện Thánh Hỏa. Nếu là tình huống đầu tiên cũng khá phiền toái, vì hắn không biết điểm lạ này tới từ đâu, cũng không biết nên làm thế nào. Nếu biết thì có thể nhắm vào hành động của hắn.”
“Ồ.” Ninh Dạ mỉm cười: “Quả nhiên đầu óc ngươi rất tốt. Ngươi tiếp tục nói đi.”
Nghe Ninh Dạ nói vậy, Lạc Cầu Chân ngây người.
Thấy hắn như vậy, Ninh Dạ hỏi: “Sao thế? ’
Lúc này Lạc Cầu Chân mới khôi phục tinh thần: “Không có gì, chỉ là ngươi lên tiếng lúc vừa rồi khiến ta nhớ tới Nhạc đại điện chủ.”
Ninh Dạ không ngờ hắn lại nói vậy, không khỏi ngây ngốc, nhớ lại giọng điệu của mình vừa rồi... Mẹ nó, đúng là có dáng vẻ của Nhạc Tâm Thiện.
Quả nhiên sau khi ngồi lên chức vị này thì thần sắc tư thế nói năng cũng thay đổi.
Y khẽ lắc đầu cười nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Sau đó lại cảm thấy động tác này cũng giống, trong lúc nhất thời không nói gì nữa.