← Quay lại trang sách

Chương 969 Hàn Đàm hoa 2

Lạc Cầu Chân nói: “Ta đang nghĩ, nếu kẻ trong bóng tối có thể tác động tới nguyên thần của thánh nhân, tức là có làm gì với nguyên thần thánh nhân cũng có thể tác động ngược lại phía kia?”

Ninh Dạ gật đầu: “Đây đúng là ý kiến hay, nhưng vấn đề là trước lúc đó chúng ta phải khoanh vùng tình nghi, nếu không tác động tạo phản ứng mà chúng ta lại không thấy, thành ra nhắc nhở đối phương.”

Lạc Cầu Chân mỉm cười; “Đây chẳng phải mục đích ngươi gọi ta tới à?”

Đúng vậy, đây chẳng phải mục đích gọi hắn tới à?

“Thế thì giao cho ngươi đấy. Từ nay trở đi ngươi gọi là Lý Chân, đảm nhiệm chức hành tẩu của Huyền Sách phủ, phụ trách giám sát khu chợ lần này.” Ninh Dạ nói đầy ẩn ý: “Năm xưa ta cũng lập nghiệp từ vị trí này. Cho ngươi cơ hội rồi đấy, ngươi tự nắm bắt đi.”

Lạc Cầu Chân ngẩng đầu: “Chắc chắn không khiến đại điện chủ thất vọng.”

Nhìn cái đầu hói của hắn, Ninh Dạ quyết định sau này phải phát mông Công Tôn Điệp.

Nha đầu này làm việc tùy tiện quá mức.

❖ ❖ ❖

Sau khi giao chuyện điều tra bí ẩn nguyên thần dị động cho Lạc Cầu Chân, Ninh Dạ tới Thanh Huyền thiên, báo cáo kế hoạch của mình cho Hà Sinh Mặc.

Hà Sinh Mặc rất hài lòng về ý tưởng của Ninh Dạ, nhưng nhắc tới chuyện tác dụng lên nguyên thần thánh nhân thì lại lắc đầu liên tục.

Ninh Dạ lấy làm lạ: “Chưởng giáo, chúng ta cảm ngộ nguyên thần thánh nhân nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không làm được chuyện này hay sao?”

Hà Sinh Mặc trả lời: “Không phải không làm được mà là nguyên thần thánh nhân có khả năng cộng hưởng rất lớn, một khi tác dụng vào, cho dù một nhịp tim đập cũng là đại sự tác dụng tới toàn bộ thế giới.”

Nghe tới điều này, Ninh Dạ nghĩ tới chuyện mình khảm Thương Thạch vào bàn xoay.

Lần đó đúng là toàn bộ Trường Thanh giới đều rung nhẹ một cái.

Cuối cùng may là động tĩnh không lớn, không gây ra sự cố gì.

Lần này nguyên thần dị động không khiến toàn bộ Trường Thanh giới chấn động, không rõ nguyên nhân, nhưng nếu bọn Hà Sinh Mặc tiếp tục tác động, chỉ e chuyện cũ sẽ lặp lại.

Với thực lực của chí tôn trong các đại phái cửu châu, làm thêm vài lần, không khéo sẽ phát hiện có vấn đề.

Đến lúc đó không cần Mộc Khôi tông trở mặt, các đại phái đã tự chạy tới gây sự với Hắc Bạch thần cung.

Nghĩ tới đây, Ninh Dạ cũng biết chuyện này phải thật cẩn thận.

Y nói: “Ta muốn cảm ngộ.”

“Ngươi muốn cảm ngộ nguyên thần thánh nhân?” Hà Sinh Mặc giật mình: “Bây giờ ngươi mới là Vô Cấu, cảm ngộ cảnh giới thứ bảy có phải sớm quá không?”

“Chỉ cảm ngộ mà thôi, có được hay không cũng phải thử một lần.” Ninh Dạ trả lời.

Năm xưa ông đây mới Vạn Pháp còn diệt cả Việt Trọng Sơn cảnh giới thứ sáu cơ mà.

Vượt có ba cảnh giới ấy mà! Quen rồi.

Có thu hoạch thì tốt, không có cũng chẳng mất mát gì.

Ninh Dạ đã “khôi phục” bản tâm, chuyển công tâm thành tư tâm, bắt đầu đặt lợi ích riêng lên trước.

Thanh Huyền thiên

Ngồi dưới quái vật ngọn lửa kia, Ninh Dạ phóng thích thần thức của bản thân, lẳng lặng cảm ứng.

Nhưng chỉ cảm thụ được một biển lửa vô tận.

Lực lượng mà quái vật ngọn lửa phóng thích như một vách ngăn tâm linh tự nhiên, trực tiếp ngăn cản thần hồn của y cảm nhân.

“Sao nào? Có phải phát hiện mình còn không qua cửa ải ngoài cùng không?” Huyết Quỳ Tử bên cạnh nhìn hắn, cười nói.

“Quái vật ngọn lửa này đúng là cường đại.” Ninh Dạ ừ một tiếng.

Vệ Xuân Nguyên nói: “Nếu không thế thì sao chứa được nguyên thần thánh nhân. Đáng tiếc, chính vì làm hộp chứa của nguyên thần thánh nhân cho nên bảo vật này không thể phát huy được tác dụng khác. Năm xưa Hắc Bạch thần cung lấy được thứ này, bao nhiêu người chờ mong một món thần khí hệ hỏa xuất thế, thậm chí Hạo Thiên môn chủ động đề nghị luyện hóa miễn phí cho chúng ta. Nhưng kết quả hai món bảo bối dung hợp lại thành ra chẳng được gì. Vì vậy có lúc ta cũng nghĩ, có phải đây là kết quả của việc tham lam không?”

Ninh Dạ hỏi: “Thế có thể lấy ra không? ’

Hà Sinh Mặc lắc đầu: “Không lấy ra được. Hai thứ này như dung hợp làm một, khó mà tách rời. ’

Vạn Thương Sinh cũng nói: “Chính vì quái vật ngọn lửa này ngăn cản thần thức của chúng ta nên có đi xuyên qua cản trở của nó cũng tiêu hao hết bảy phần mười lực lượng rồi, ba phần mười còn lại chỉ thấy một khu vực thần bí vô biên, như đặt mình dưới thiên đạo, mênh mông thâm thúy, khó mà hiểu nổi, cho dù có cảm nhận cũng chỉ như lông phượng sừng lân.”

“Hóa ra là thế.” Ninh Dạ biết thần thức của mình không bằng đại năng Niết Bàn, nếu bọn họ còn không làm được thì mình cũng không cần uổng phí công sức.

Nhưng thủ đoạn của y không chỉ có vậy.

Y âm thầm vận Vấn Thiên thuật, phát động Côn Lôn kính, bắt đầu suy tính.

Thật ra trước khi tới đây y đã suy tính nhiều lần, nhưng mãi vẫn không tính được kết quả gì.

Nhưng lần này ở ngay bên dưới nguyên thần thánh nhân, trực tiếp nhắm vào mục tiêu, có lẽ sẽ có kết quả.