Chương 970 Khu chợ mở cửa 1
Nhưng bi kịch là cho dù ngồi ngay bên dưới Thánh Hỏa, Ninh Dạ vẫn không nhận được đáp án.
Côn Lôn kính chỉ soi được một khoảng hư vô.
Rốc cuộc vẫn không được à?
Cũng đúng thôi.
Năm xưa khi Thiên Cơ môn chế tạo Thiên Cơ điện, chỉ là tu vi cảnh giới thứ sáu.
Mà nguyên thần thánh nhân là tồn tại ở cảnh giới thứ bảy, có lẽ cho dù mình đạt tới Niết Bàn đỉnh phong cũng khó mà tính ra được.
Những ngày kế tiếp, Ninh Dạ thường xuyên tới cảm ngộ, dùng hết mọi thử đoạn, thử sạch mọi bảo vật, nhưng cuối cùng vẫn không làm được.
Chuyện này khiến Ninh Dạ không khỏi tuyệt vọng.
Y cảm nhận rõ rệt cảm giác đi tới kho báu mà không thể làm gì được của đám đại lão trong Hắc Bạch thần cung.
Cảm ngộ thất bại, tác động thì không được, Ninh Dạ không thể không quay lại đặt hy vọng vào người Lạc Cầu Chân.
Chỉ hy vọng hắn có thành quả gì đó.
❖ ❖ ❖
Lạc Cầu Chân có thành quả thật.
Đi vào Vị Ương phủ, Lạc Cầu Chân không phí lời, càng không thi lễ mà trực tiếp ngồi xuống bên cạnh y, lạnh nhạt nói: “Tra được ít thứ.”
“Nói đi.”
“Ta cảm thấy có hai khả năng gây ra dị động của nguyên thần thánh nhân. Một là chỉ cần thứ này và nguyên thần thánh nhân ở gần nhau một mức độ nhất định là tạo thành dị động. Nhưng điều này mang ý nghĩa chưa chắc thứ mà chúng ta muốn tìm đã ở trong Chấp Tử thành, nếu có cảm ứng từ cách xa ngàn dặm, vậy thì nó có thể nằm trong bất cứ thành thị nào tại khu vực này. Thế nhưng sáu ngàn năm qua, trừ phi thứ này chưa bao giờ xuất hiện, nếu không không lý gì mà sáu ngàn năm rồi chưa từng có dị động như vậy. Còn khả năng thứ hai là thời điểm ấy đã xảy ra chuyện gì đó.”
Ninh Dạ gật đầu hài lòng: “Ngươi nói tiếp đi.”
“Ta căn cứ theo thời gian nguyên thần thánh nhân tạo dị động, tìm hiểu tất cả những hiện tượng bất thường đã xảy ra trong phạm vi trăm dặm quanh Chấp Tử thành. May là lúc đó đang giờ mão, tầm bữa tối, Chấp Tử thành lại là địa danh quan trọng trong Mặc Châu, chưa từng có tranh chấp gì lớn, chỉ có ba chỗ giao chiến nhỏ lẻ. Mà bên ngoài Chấp Tử thành có mười hai chỗ giao đấu, không thấy dị tượng. Chỉ có một chỗ khá kỳ quái.”
Ninh Dạ đợi hắn nói tiếp nhưng Lạc Cầu Chân không nói gì nữa.
Ninh Dạ lấy làm lạ: “Sao vậy?”
Lạc Cầu Chân nói: “Ta làm việc giúp ngươi có lợi ích gì?”
Nghe hắn nói vậy Ninh Dạ lại vui vẻ: “Ngươi tới đòi ta làm gì?”
“Hoàng đế còn không để lính đói bụng. Cho dù năm xưa ta nhắm vào ngươi nhưng đó cũng là chức trách, sự thực còn chứng minh ta không sai. Bây giờ ta đã nghe lệnh ngươi nhưng ngươi không thể để ta làm việc không công được?”
“Được!” Ninh Dạ gật đầu: “Ngươi muốn pháp bảo gì? Cứ nói.”
Lạc Cầu Chân lại lắc đầu: “Ta không cần pháp bảo, tư chất của ta có hạn, cho dù ngươi dùng Cấn Tự Bí dẫn dắt ta, có lẽ Vô Cấu cũng là điểm cuối của ta, không khéo còn phải lãng phí lượng lớn tài nguyên. Ta chỉ muốn tham gia toàn bộ chuyện này, muốn thấy toàn bộ mọi chuyện diễn ra.”
“Vì sao?”
“Danh tiếng của ta là dựa vào đôi mắt khá am hiểu phát hiện chân tướng. Đối với ta mà nói, chân tướng là thứ quyến rũ nhất.”
Nghe hắn nói vậy, Ninh Dạ lại cực kỳ động tâm.
Y gật đầu: “Đã là con người thì phải có mục tiêu, thậm chí mục tiêu của chúng ta tạo ra thành tựu của chúng ta. Được, ta có thể đáp ứng ngươi.”
Lúc này Lạc Cầu Chân mới nói: “Bên ngoài Chấp Tử Thành có một Hàn Tuyền cốc, bên trong có Hàn Đàm hoa trăm năm. Ngày đó Hàn Đàm hoa vừa vặn xuất thế, cũng là bảo vật không tệ, khiến không ít tu sĩ tranh đoạt, coi như trận tranh đấu lớn nhất xảy ra trong ngày hôm đó.”
“Hàn Đàm hoa? Chẳng phải thứ này mà nở thì nhất định phải lấy xuống trong vòng một khắc, nếu không sẽ tự héo úa à?”
“Không sai, điểm lạ là ở đây. Xung quanh Hàn Đàm hoa có khí lạnh kinh người, lực lượng dưới cấp Vạn Pháp vô dụng, khó mà tiếp cận được. Mà lúc đó tranh giành kịch liệt, ai cũng muốn cướp Hàn Đàm hoa, kết quả là không ai chiếm được, bỏ lỡ mất thời gian. Thế nhưng Hàn Đàm hoa không héo úa mà kéo dài gần nửa cảnh giới, cuối cùng được một tu sĩ Vạn Pháp tên là Nguyệt Ảnh Tử lấy đi. ’
Hàn Đàm hoa nở lâu hơn thời gian bình thường?
Đúng là chuyện lạ.
Ninh Dạ gật đầu: “Có thể chuyện này liên quan tới dị động của nguyên thần thánh nhân thật, ngươi đã điều tra rõ ràng chưa?”
“Đã điều tra rõ.” Lạc Cầu Chân giao danh sách cho Ninh Dạ.
Ninh Dạ nhìn lướt qua; “Cứ tập trung tìm bọn họ cái đã, còn Nguyệt Ảnh Tử kia, Văn Ngưng, nàng đi một chuyến, mang hắn tới đây.”
Nửa canh giờ sau, Nguyệt Ảnh Tử đã xuất hiện trước mặt Ninh Dạ.
Cung kính dâng Hàn Đàm hoa lên.
Hàn Đàm hoa được đặt trong một cái hộp ngọc, bên trong có bố trí cấm chế, có thể giữ cho nó nở.