← Quay lại trang sách

Chương 971 Khu chợ mở cửa 2

Ninh Dạ không chạm vào mà âm thầm vận dụng Côn Lôn kính, thi triển Vấn Thiên thuật.

Khoảnh khắc sau, ánh mắt y sáng bừng lên.

Thấy cảnh này, Nguyệt Ảnh Tử giật bắn mình: “Nếu đại điện chủ muốn, tiểu nhân xin dâng tặng hoa này cho đại điện chủ!”

Ninh Dạ không để ý tới hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào đóa hoa kia, một lúc sau mới nói: “Kể lại toàn bộ quá trình ngươi lấy được đóa hoa này cho ta, ta muốn biết tất cả mọi chi tiết, đặc biệt là những người đã tới gần đóa hoa này.”

Bấy giờ Nguyệt Ảnh Tử mới lắp bắp thuật lại mọi chuyện.

Khổ nỗi lúc đó hắn chỉ lo chuyện cướp hoa chứ không để ý tình hình xung quanh, lúc này chỉ đành vắt óc nhớ lại.

Nghe y kể xong, Ninh Dạ nói: “Rất tốt, ta nhận đóa hoa này, nhưng ta sẽ không lấy không của ngươi”

Nói xong vung ống tay áo, trước mặt Nguyệt Ảnh Tử xuất hiện một đống pháp bảo.

Ninh Dạ nói: “Ngươi có thể tùy ý lựa chọn hai món bảo vật. Một là đổi lấy hàn Đàm hoa, một món khác... ngươi đi tìm Lý Chân, hắn sẽ đưa tư liệu cho ngươi, ta muốn ngươi nhìn hình vẽ, nhớ lại thật kỹ xem lúc đó có những ai chạm vào bông hoa này, phải tìm bằng hết!”

Sau khi Nguyệt Ảnh Tử đi khỏi, Trì Vãn Ngưng hỏi: “Có phát hiện gì à?”

Lúc này Ninh Dạ mới mỉm cười: “Phát hiện lớn.”

Trì Vãn Ngưng không hiểu: “Phát hiện gì?”

Ninh Dạ không trả lời mà trực tiếp lấy Hàn Đàm hoa ra, sau đó vứt sang một bên.

Vứt như giày rách.

Hành động này khiến Trì Vãn Ngưng ngơ ngác.

Ninh Dạ đã nói: “Cho ngươi cơ hội, ngươi không chạy à?”

Hả?

Trì Vãn Ngưng ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, nhìn sang phía Hàn Đàm hoa kia, chỉ thấy rễ Hàn Đàm hoa lại hóa thành hai cái chân, chạy vắt chân lên cổ.

Chỉ tiếc là chưa tới cửa động phủ đã va phải một bức tường vô hình, sau đó ‘rầm’ một tiếng ngã ngồi xuống, bông hoa quay quay, giống như một người tí hon bị đụng tới mức choáng váng đầu óc.

“Nó...” Trì Vãn Ngưng kinh ngạc.

“Thông linh, thành tinh.” Ninh Dạ nói.

“Chẳng trách nó không héo úa.” Trì Vãn Ngưng tỉnh ngộ.

Nếu đã thành tinh đương nhiên sẽ không héo, vì đây là hình dạng của nó.

Thực vật đều có khả năng thành tinh, nhưng rất khó xuất hiện trên một loại thực vật một trăm năm nở hoa một lần, một lần chỉ kéo dài một khắc như Hàn Đàm hoa này. Lý do là vì thời gian quá ngắn, bản thể lại ở dưới nước, hầu như không thể hấp thu linh tính.

Nhưng đóa hoa này lại thông linh thành tinh trong thời gian ngắn ngủi đó, chuyện này thật khó tưởng tượng.

Hoa tinh kia dường như biết chạy không thoát, quay đầu lại, không ngờ bông hoa lại hóa thành cái miệng, cắn về phía Ninh Dạ, dáng vẻ cực kỳ hung ác.

Ninh Dạ tiện tay biến một cục đá thành con thỏ ném cho hoa tinh kia. Chỉ thấy hoa tinh hạ đóa hoa xuống, nuốt trọn con thỏ, sau đó gặm nhấm điên cuồng, còn không ngừng phát ra tiếng gầm thét sắc bén.

“Sao lại tanh máu tàn bạo như vậy?” Trì Vãn Ngưng kinh ngạc.

Sau khi tinh quái hình thành, đa số tỉnh tỉnh mê mê, không thiện không ác, thiện ác đa phần liên quan tới hậu thiên, đương nhiên cũng có kẻ vốn có tính khát máu, nhưng cũng hiếm thấy.

Còn hoa tinh này tuy thực lực không mạnh nhưng lại hung ác tới bất thường, biết rõ mình không địch nổi nhưng vẫn cực kỳ hung hăng.

Lúc này nó gặm hai ba cái rồi nuốt chửng con thỏ, lại nhào về phía Ninh Dạ.

Đáng tiếc nó còn chưa lao tới nơi thì con thỏ đã biến lại thành tảng đá, thân thể hoa tinh nặng trĩu, không ngờ lại rơi xuống đất.

Cho dù như vậy, nó vẫn kiên cường bò về phía Ninh Dạ, há to bông hoa, như nhất quyết phải cắn y một cái mới cam lòng.

“Tuy đã thành tinh nhưng chưa thành hình, tính cách hung hãn khát máu hiếu chiến... Ta có thể cảm nhận được nó có oán niệm rất lớn.” Ninh Dạ nói.

“Oán niệm? Từ đâu ra?”

“Hiển nhiên không phải của chính nó.” Ninh Dạ trả lời.

Nói xong giơ tay chỉ một cái, một ngọn lửa đã đốt lên hoa tinh kia, một lát sau đã hóa thành tro bụi.

Ninh Dạ thổi một cái, tro bụi tiêu tán, bên trong tro bụi có một vật màu tím óng ánh nhưng cực kỳ bé nhỏ.

“Thứ này... sao trông quen quen?”

“Tử Tinh.” Ninh Dạ nói.

“Hả!” Trì Vãn Ngưng giật mình che miệng.

Đây đúng là Tử Tinh, nhưng nhỏ hơn khối mà Ninh Dạ lấy được quá nhiều.

Ninh Dạ lấy khối Tử Tinh của mình ra, đặt mảnh nhỏ kia lên, chỉ thấy mảnh Tử Tinh nhỏ đã hòa tan vào trong đó.

Y khẽ mỉm cười: “Tìm đúng hướng rồi.”

❖ ❖ ❖

Hôm nay là ngày Thiên Nguyên phường thị khai trương.

Vị trí tổ chức Thiên Nguyên phường thị là ở Bình Thiên đài cách Cửu Cung sơn hơn trăm dặm.

Thực ra Bình Thiên đài là một pháp bảo, bình thường chỉ to bằng bàn tay, sau khi phóng ra là hóa thành một cái bục khổng lồ, tuy không hùng vĩ và nhiều công dụng như Phi Thiên tiên cung, nhưng dùng để tiếp đón khách khứa bốn phương tám hướng hay tổ chức tụ tập tiên gia quy mô lớn lại rất tốt.