Chương 972 Nhan Tiểu Bảo
Mà bản thân Bình Thiên đài cũng có thể bố trí trận pháp, tạo thành phòng ngự kiên cố, có thể bay lên trời, vì vậy đây cũng là bảo bối mà tiên nhân buôn bán ắt phải chuẩn bị. Còn Bình Thiên đài mà Thiên Nguyên phường thị sử dụng còn là pháp bảo siêu nhất phẩm, thật ra là bảo bối ép đáy hòm của Long Vũ thương hành khi tổ chức khu chợ cho tiên gia.
Ninh Dạ muốn mở chợ nên tới giao dịch với Long Vũ thương hành.
Tuy y không định cướp đoạt, nhưng đối với Long Vũ thương hành, chuyện này chẳng khác nào dùng gà đổi lấy một sọt trứng, giá trị thì không thiệt thòi gì, nhưng gà đẻ trứng đâu dễ kiếm, cũng là một loại tổn thất.
Có lẽ vì nguyên nhân này, lại thêm xét tới chuyện lúc trước từng hãm hại Long Vũ thương hành, vì vậy sau đó có vài lần tổ chức Thiên Nguyên phường thị là do Long Vũ thương hành chủ trì, coi như bù đắp cho họ một chút.
Trên Bình Thiên đài có một tiên điện lơ lửng, cũng là một thần vật, tên là Yên Lang điện, đây là bảo bối của Hắc Bạch thần cung.
Từ khi Ninh Dạ trở thành đại điện chủ, y đã thăm dò triệt để nội tình của Hắc Bạch thần cung, ngay cả thần khí, chỉ cần không có chủ là y có thể tùy ý sử dụng.
Thần khí bình thường chia làm hai loại tư nhân và của môn phái.
Trong đó thần khí của môn phái có mười món tất cả. Hà Sinh Mặc và ba vị đại nguyên lão mỗi người một món. Nhạc Tâm Thiện, Phong Đông Lâm, Vạn Pháp Lão Tổ mỗi người một món, coi như sở hữu theo chức vụ, rời chức vụ này phải trao trả, đồ của các nhân không tính vào đó. Ngoài bảy món này ra còn ba thần khí luôn đặt trong cung, không phải đại sự thì không được lấy ra dùng.
Của cải dồi dào hơn Yên Vũ lâu nhiều.
Nhưng trận chiến ở thiên ngoại thiên đã khiến thần khí của môn phái mất đi ba món, tổn thất nặng nề.
Trong đó thần vật mà Nhạc Tâm Thiện quản lý là Yên Lang điện. Yên Lang điện là một cung điện phi hành, bên trong cũng có vô số trận pháp cấm chế, có cả Hắc Bạch đại trận. Theo một ý nghĩa nào đó nó chính là Hắc Bạch thần cung cỡ nhỏ, có thể bay ra ngoài công kích.
Lúc này Ninh Dạ ngồi trong Yên Lang điện, trước mặt là tấm màn ánh sáng, quan sát mọi cảnh tượng trên Bình Thiên đài.
Khu chợ sắp mở, nơi này đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu.
Tu sĩ tới từ bốn phương tám hướng đều đã làm xong thủ tục, thuê quầy hàng, lập biển hiệu, nói trắng ra là chẳng khác gì phàm nhân.
Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là khách khứa, ai cũng bay đến bay đi. cái đài này ở trên không, đã cắt đứt khả năng phàm nhân đi vào.
Còn sau khi lên tới Bình Thiên đài sẽ bị trận pháp kiềm chế, cho dù tu vi Vô Cấu cũng không thể không thu hồi pháp lực, hạ xuống mặt đài.
Vì vậy chẳng bao lâu sau trên đài cao đã rộn ràng, có tới bảy tám vạn tu sĩ hội tụ.
Có lúc Ninh Dạ không nhịn được tưởng tượng, nếu làm một đại trận tuyệt sát bên dưới, không khéo Trường Thanh giới sẽ yên bình trăm năm.
Ừm, cũng có thể là đại loạn trăm năm.
Thời khắc này Lâm Thượng Hiên đứng bên dưới cung kính nói với Ninh Dạ: “Đại điện chủ, giờ lành đã tới, có thể khai trương.”
‘Ừm.” Ninh Dạ vuốt cằm đáp.
Sau khi suy nghĩ y nói: “Truyền lệnh, lần này khai trương không đóng cửa, người đến muộn cũng có thể vào.”
Lâm Thượng Hiên cả kinh: “Đại điện chủ, không đóng cửa thì đại trận trong chợ khó mà phát huy tác dụng, khả năng kiềm chế có hạn, dễ có sai phạm.”
“Có thì có thôi.” Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Bao năm rồi không có gì nhiễu loạn, ta cũng chưởng môn xem xem liệu có ai nhân cơ hội này làm chuyện gì không. Bình an lâu rồi cũng hơi tịch mịch.”
Hả?
Ngươi nói đấy nhé, xảy ra chuyện thì đừng đẩy tội lỗi lên ta là được. Lâm Thượng Hiên thầm nhủ.
Tuy Ninh Dạ khác với Nhạc Tâm Thiện, tới bây giờ vẫn chưa thấy y làm chuyện đổ tội cho thuộc hạ bao giờ, nhưng thói đời khó liệu, ai mà biết được? Dù sao trước đây chưa từng có chuyện lớn nào xảy ra.
Nhưng cấp trên đã có lệnh, hắn cũng chẳng có cách nào, đành phải truyền lệnh: “Truyền, khu chợ khai trương, không đóng cửa, người tới trễ cũng có thể ra vào tự do.”
“Khu chợ khai trương!”
Một loạt tiếng chúc mừng vang lên giữa bầu trời, Thiên Nguyên phường thị mỗi năm một lần chính thức khai trương.
“Nhanh lên nhanh lên, sư phụ, người đi nhanh lên! Sắp quá giờ rồi!”
Nhan Tiểu Bảo hưng phấn bay đằng trước, không ngừng thúc giục phía sau.
Phía sau là một ông lão già nua, tay chống gậy, tuy cưỡi mây bay nhưng vẫn thở hồng hộc, cứ như không dùng pháp lực mà là thể lực.
Vừa bay vừa lau mồ hôi trên trán: “Ngươi đừng có giục nữa, thôi bỏ qua Thiên Nguyên phường thị đi, ngươi thì kiếm được gì tốt ở đó chứ? Chỉ dựa vào chút linh thạch trên người ngươi?”
Nhan Tiểu Bảo không phục: “Không thể nói như vậy được, người quên là con có cái đó à?”