Chương 973 Luyện hóa 1
Ông lão lắc đầu: “Ài, ta biết, nhưng vẫn có hạn chế mà? Những thứ mà ngươi luyện hóa được toàn là thiên tài địa bảo, nhưng hễ là thiên tài địa bảo thì có cái nào rẻ đâu? ’
Nhan Tiểu Bảo chu miệng: “Biết đâu có đồ tốt để lọt thì sao?”
“Ài, điều kiện là phải để lọt mới được. Thiên Nguyên phường thị này có rất nhiều nhân tài, đông đảo đại năng, nói tới nhãn lực, thần thức, trực giác thì có ai yếu? Ngươi nhìn ra được, chẳng lẽ bọn họ lại không nhìn ra được?”
“Cái này thì chưa chắc.” Nhan Tiểu Bảo không hề khiêm tốn, cực kỳ kiêu ngạo nói.
Ông lão thở dài một tiếng, không nói gì tiếp.
Nhưng chuyến này vẫn đi chậm, đến lúc bay tới Bình Thiên đài, chỉ thấy khu chợ đã mở.
Nhan Tiểu Bảo chán nản: “Xem kìa xem kìa, đều tại người đấy. Khu chợ mở rồi, không vào được.”
Ông lão nhìn vào khu chợ: “Kỳ quái, không đúng lắm. Khu chợ mở rồi thì ngăn chặn ra vào, khởi động đại trận bảo vệ chứ? Vì sao đại trận bảo vệ chỉ khởi động một phần, uy áp pháp lực này chỉ có ba thành? Hơn nữa ngươi xem... còn có người ra vào kìa.”
“Đúng vậy.” Nhan Tiểu Bảo cũng kinh ngạc: “Sao lần này lại khác vậy?”
Sắc mặt ông lão sầm xuống: “Chuyện khác thường như vậy, không thể không có lý do...”
“Ai da, sư phụ cả nghĩ quá rồi đấy, đây là khu chợ đệ nhất thiên hạ của Hắc Bạch thần cung, do đại điện chủ Ninh Dạ đích thân chủ trì, ai dám làm loạn ở đây? Đi thôi đi thôi.” Nhan Tiểu Bảo hứng thú bừng bừng chạy ập vào.
Ông lão không cản kịp, đành vào theo.
Sau khi vào khu chợ chỉ thấy bốn phía đâu đâu cũng là tu sĩ, cực kỳ náo nhiệt.
Vốn dĩ theo quy củ của khu chợ, sau khi đóng chợ, đại trận khởi động, tu sĩ Vô Cấu trở xuống, tu vi đều bị kiềm chế ở mức dưới ba thành, như vậy đảm bảo bớt gây chuyện.
Nhưng lần này đại trận không kích hoạt hoàn toàn, vì vậy thực lực của tu sĩ có thể giữ mở mức bảy thành trở lên, vì vậy ai nấy thoải mái phô trương khí thế. Có kẻ kiêu căng trực tiếp thêm cho mình đủ loại ánh sáng âm thanh đặc biệt, cứ như sợ người khác không nhận ra thực lực bản thân, không coi trọng mình.
Đương nhiên đối với bọn họ thì đây là có cơ bắp thì phải khoe. Thực lực của ngươi mạnh mẽ, lúc cò kè mặc cả cũng thấy tự tin.
Tuy khu chợ không cho chiến đấu, nhưng đâu có cấm chen thêm một câu: “Thằng nhãi, giá này thôi. Nếu ngươi không hợp tác, cẩn thận ra ngoài... khà khà...” Đại loại như vậy.
Trong thế giới này uy hiếp bằng miệng lưỡi là rất bình thường, kể cả Ninh Dạ cũng lười quản thúc.
Không có dũng khí thì đừng có tu tiên.
Kết quả là để giữ an toàn, trên người các tu sĩ đều lóe lên lồng phòng ngự, chen chúc nhau ra vào, thường xuyên có cảnh lồng phòng ngự va chạm, đánh thì không đánh nhưng đấu khẩu thì khó mà tránh khỏi.
Cũng khiến lần họp chợ này cực kỳ nóng nảy.
Lúc này Nhan Tiểu Bảo đang đi cùng sư phụ, dạo chơi xung quanh thi thoảng lại hò hét: “Sư phụ, người nhìn kìa, là Quỷ chu, Quỷ chu to quá, con chưa từng thấy Quỷ chu lớn đến vậy... Người nhìn kìa, đó là cái gì? Là yêu đan, sao lại sáng như vậy? Cái này chắc ít nhất cũng là Vô Cấu hả? Cái gì? Mới Vạn Pháp... Yêu thú Vạn Pháp mà cũng có yêu đan lợi hại đến vậy à... Sư phụ sư phụ, người xem, đó là cái gì... Pháp bảo tam phẩm, con thấy pháp bảo tam phẩm rồi... Ôi chao, đó là Thiên Lôi phù, Thiên Lôi phù tứ phẩm đó... Sư phụ, nơi này rõ nhiều đồ tốt.”
Vừa đi vừa ngạc nhiên hò hét ầm ĩ.
Ông lão bất đắc dĩ: “Đồ đệ ngoan, ngươi đừng làm chúng ta mất mặt nữa, mấy thứ này chỉ bình thường thôi. Bảo bối thật sự thì không đặt ở đây. Thấy dãy nhà kia không? Đó là Trân Bảo phường, trong đó mới là bảo bối.”
Nhan Tiểu Bảo cực kỳ hưng phấn; “Thế thì chúng ta vào trong xem đi. ’
“Không vào được, không vào được. Muốn vào thì ít nhất cũng phải có tu vi Vạn Pháp, còn phải nộp một vạn linh thạch thế chấp, nếu không mua gì cả thì một vạn linh thạch này cũng chẳng còn.”
“Bá đạo vậy à?”
“Như vậy không coi là bá đạo, chẳng có rất qua người qua kẻ lại, nếu ai cũng chỉ nhìn chứ không mua thì chỉ tổ làm lỡ việc buôn bán.”
“Nhưng hẳn một vạn linh thạch cơ mà!”
“Đối với tu sĩ thật sự, chỗ đó chẳng đáng gì.” Ông lão trả lời.
Nhan Tiểu Bảo không nhịn được lè lưỡi: “Con tu hành năm năm, đến giờ mới tích cóp được bảy ngàn linh thạch, không ngờ tới đây còn chưa đủ tiền qua cửa.”
Ông lão cười nói: “Bây giờ giờ biết chênh lệch ra sao chưa?”
Nhan Tiểu Bảo ngẩng đầu, để lộ hàm răng trắng toát, cười nói: “Không sao, sư phụ, con có thể kiếm được, ai bảo con có kỳ ngộ cơ.”
“Suỵt!” Ông lão tóm ngay lấy Nhan Tiểu Bảo: “Đừng nói bậy, cẩn thận họa từ miệng mà ra.”
Nhan Tiểu Bảo cúi đầu ừ một tiếng.
Nhưng tâm tính thiếu niên, đầu thì hạ thấp chứ con mắt vẫn ngó lung tung, muốn xem có cơ hội gì.