← Quay lại trang sách

Chương 975 Điểm hóa 1

Nhưng thay vì nói là y đang quan sát, chẳng thà nói là bọn Nguyệt Ảnh Tử, Lạc Cầu Chân đang quan sát.

Vừa nhìn, thi thoảng Nguyệt Ảnh Tử lại chỉ ra ai đó từng thấy trong khu vực Hàn Đàm, có lúc còn vỗ mạnh lên đầu: “Người này, lúc đó người này ở rất gần Hàn Đàm hoa...”

Vì vậy trong lúc không ai biết, xung quanh những người bị Nguyệt Ảnh Tử chỉ ra đã có thêm vài vị Hắc Bạch bí vệ cải trang, quan sát nghiêm ngặt.

Ninh Dạ xem tới mức phát chán, chống cằm nhập định.

Y đang “ngủ gà ngủ gật” thì đột nhiên Côn Lôn kính rung động.

“Ồ?” Ninh Dạ mở bừng mắt.

Trong Côn Lôn kính xuất hiện một điểm sáng màu tím.

Là Tử Tinh?

Ninh Dạ vội vàng vận hành Côn Lôn kính, đồng thời màn ảnh trước mặt mọi người không ngừng thay đổi.

Một bàn chân lớn đạp lên Tử Tinh kia, mang viên Tử Tinh kia đi.

Chết tiệt!

Thấy Tử Tinh sắp bị mang đi, Ninh Dạ tức tới mức cắn răng.

Y muốn tìm vị trí của viên Tử Tinh vừa bị mang đi, nhưng phạm vi đã thay đổi nhiều, hận không thể lập tức hạ lệnh cho mọi người đứng yên tại chỗ không được nhúc nhích.

Nhưng dẫu sao y cũng không thể làm vậy, hình ảnh trên tấm màn ánh sáng nhấp nháy liên tục, Nguyệt Ảnh Tử đang tìm kiếm thì đột nhiên thấy hình ảnh nhấp nháy điên cuồng, trong lòng khó hiểu: Ta còn chưa nhìn rõ cơ mà? Sao ngươi đã đổi kênh?

Cuối cùng hình ảnh thay đổi điên cuồng đã dừng lại.

Lúc này bức màn ánh sáng trên Yên Lang điện và hình ảnh trong Côn Lôn kính đồng bộ.

Ánh mắt Ninh Dạ nhìn xuyên qua đại điện, hạ xuống người một tu sĩ có ria mép mang Tử Tinh đi.

“Dừng bước!”

Một âm thanh uy nghiêm hùng vĩ vang lên trong tai tu sĩ kia, khiến tu sĩ để ria mép thất thần.

Hả?

Hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì nghe giọng nói kia lại vang lên: “Ta là Ninh Dạ.”

Đại điện chủ?

Tu sĩ để ria mép sợ tới mức giật bắn mình, suýt nữa quỳ xuống lạy.

“Đừng để lộ, bây giờ ngươi lập tức đi ngược lại con đường ngươi vừa đi, không bảo ngươi dừng thì đừng có dừng! Nhớ kỹ, đi theo những bước trước kia!”

Tu sĩ để ria mép sao dám thất lễ, vội vàng quay ngược trở lại, đi theo đường cũ. Chẳng qua đi theo đúng những bước trước kia thì làm khó người ta quá. Vừa nãy ta đi thế nào? Hình như sang ngang một bước, thế thì dịch sang, hình như sau đó còn va phải ai...

Ầm!

Tu sĩ để ria mép đã va vào người khác.

“Con mẹ nó ngươi không có mắt à?” Đối phương tức giận mắng.

Tu sĩ ria mép giận dữ: “Ông đây đang làm việc cho đại điện chủ!”

Đối phương ngớ người, lập tức cúi đầu bỏ đi.

Tu sĩ ria mép thấy Ninh Dạ hữu dụng như vậy mừng thầm, nhớ lại hình như vừa nãy ta còn va vào một cô gái, đang định tìm một nữ tu làm lại thì bên tai vang lên giọng nói của Ninh Dạ: “Ngươi muốn chết à? Ngoan ngoãn làm việc đi!”

Tu sĩ ria mép sợ tới mức giật bắn người, đành tiếp tục bước đi.

Thấy hình ảnh đã trở về vị trí lúc trước, Ninh Dạ nói: “Được rồi, ngươi đi đi.”

Hả?

Tu sĩ ria mép lấy làm khó hiểu.

Nhìn xung quanh, không thấy thân hình Ninh Dạ.

Bị sai khiến đi một vòng mà chẳng thấy bóng dáng đại điện chủ đâu, trong lòng hắn thầm phiền muộn, không khỏi suy nghĩ, có phải ta bị kẻ giả mạo lừa gạt không?

Trong lòng hắn đang phẫn nộ, lại thấy cách đó không xa xuất hiện một người.

Cứ thế tự nhiên xuất hiện, mặc trường bào màu trắng, dung mạo trẻ trung mà tuấn tú phi phàm, chỉ riêng gương mặt đã đủ khiến vô số mỹ nữ gào thét.

Đại điện chủ?

Tu sĩ ria mép hít một hơi thật sâu, không dám nhiều lời mà vội vàng rời khỏi.

Ninh Dạ vung tay, Tử Tinh dưới chân tu sĩ ria mép rơi vào tay.

Y cất nó đi rồi quan sát xung quanh.

“Nơi này là góc kín, chứng tỏ người vừa luyện hóa ra thứ này không muốn người khác biết. Thế nhưng vứt bỏ Tử Tinh chứng tỏ không biết tác dụng của thứ này, mục đích có lẽ là luyện hóa món đồ. Nếu đã thiêu hủy chứng tỏ cũng biết thứ này có vấn đề cho nên phải làm việc kín tiếng, chỉ coi thứ này là vật liệu quý hiếm để tiến hành giao dịch. Nếu thế chắc không bao lâu nữa sẽ có đợt giao dịch thứ hai, thứ ba.”

Ninh Dạ nhanh chóng tính toán, đã truyền âm cho Lạc Cầu Chân và Nguyệt Ảnh Tử: “Bây giờ bắt đầu quan sát tất cả những giao dịch vật liệu quý hiếm trong Trân Bảo phường, đặc biệt là trường hợp bán ra, xem xem người đó có xuất hiện trong Hàn Đàm không.”

Trong Yên Lang điện, Lạc Cầu Chân vận hành màn ánh sáng, quan sát toàn bộ các giao dịch xung quanh Trân Bảo phường.

Nguyệt Ảnh Tử cũng trợn trừng đôi mắt.

Trong màn ánh sáng lóe lên thân hình Nhàn Vân Lão Nhân và Nhan Tiểu Bảo, Nguyệt Ảnh Tử suy nghĩ cẩn thận nói: “Đúng rồi, một già một trẻ này cũng từng xuất hiện, hình như lúc đó... còn ở ngay gần đóa hoa kia.”

Có tiền vốn rồi thì không cần phải tìm kiếm bảo bối để lọt nữa.