Chương 982 Tuyệt tình 1
Mà đạo về tao hóa xuất hiện, không chỉ khiến Tạo Hóa thần tọa tăng cường mà còn chỉ dẫn phương hướng tu đạo!
Chuyện này khiến Ninh Dạ cực kỳ hưng phấn!
Nghe Ninh Dạ giải thích, Trì Vãn Ngưng cũng hưng phẩn hẳn lên: “Bí mật liên quan tới Thánh Nhân, quả nhiên bất phàm, thế chẳng phải là, nếu bắt được lão già kia thì còn có nhiều thu hoạch hơn?”
Sau đó lại nhụt chí: “Lão già này có thủ đoạn quá huyền ảo, lại cực kỳ xảo quyệt. Tuy thông qua người đá biết được một số bí mật của hắn, nhưng muốn bắt hắn thì chẳng dễ dàng gì.”
Ninh Dạ cười nói: “Cái này thì chưa chắc. Ta đã nhìn được một số bí mật của hắn, giờ suy tính sẽ không khó khăn như trước nữa.”
Nói xong lại vận hành Côn Lôn kính.
Lần này trên Côn Lôn kính lại xuất hiện một hình ảnh.
“Ơ? Thái Âm môn?” Trì Vãn Ngưng kinh ngạc.
Không ngờ trong hình lại là một loạt tu sĩ Thái Âm môn.
Thiên Nguyên phường thị đã kết thúc, những tu sĩ này cũng tự về phủ.
Không thấy lão già kia trong hình, nhưng Ninh Dạ biết, chắc chắn lão giả lẫn vào trong đó.
“Sao hắn lại tới Thái Âm môn? Mục đích là gì?” Ninh Dạ đang suy nghĩ, lại thấy hình ảnh trên Côn Lôn kính thay đổi, không ngờ tự động xuất hiện hình ảnh mới, nhanh chóng chuyển động, tốc độ cao tới mức người ta hoa mắt, gần như chỉ vừa nhìn thoáng qua đã lập tức biến mất.
Nhưng bây giờ nhãn lực của Ninh Dạ cao tới cỡ nào, chỉ quét mắt một cái là hiểu.
Trong lòng thầm chấn động, y cười ha hả: “Ha ha, hay cho lão già nhà ngươi, hóa ra cũng muốn thu thập di vật Thánh Nhân. Đúng rồi, đúng rồi, ngươi có liên quan tới Thánh Nhân kia, đương nhiên sẽ biết cách vận dụng di vật Thánh Nhân. Nếu thu thập đầy đủ, đợi thực lực tăng cường rồi mới quay lại tìm kiếm nguyên thần Thánh Nhân, thế thì chắc chắn hơn hẳn. Quả nhiên cũng là người biết tính toán rồi mới hành động! Đáng tiếc ngươi xui xẻo, lại gặp phải ta.”
Đương nhiên Ninh Dạ không biết nội tình của lão già, nhưng lão già cũng không biết nội tình của Ninh Dạ, làm sao ngờ được trong tay Ninh Dạ lại có thần khí như Côn Lôn kính, có thể tìm hiểu bí mật, tuy chỉ là một chút manh mối, nhưng cứ như thế men theo đà tóm được hắn ta.
Trì Vãn Ngưng cười nói: “Nếu thế có nên tóm hắn không? ’
“Tóm?” Ninh Dạ nhướn mày: “Sao phải vội? Nàng nghe chuyện nuôi heo chưa? Heo là phải nuôi mập rồi mới giết.”
Trì Vãn Ngưng đáp: “Giờ thì ta đã hiểu vì sao Mộc Khôi tông lại nhân nhượng với chàng đến giờ.”
Nghe cô nói vậy, Ninh Dạ ngẩn người, như có suy nghĩ gì đó.
Hiển nhiên nuôi heo là chuyện nguy hiểm, nuôi không tốt, từ heo sẽ biến thành hổ.
Nuôi hổ thành họa.
Nhưng muốn đạt được đại đạo, làm sao có thể không mạo hiểm?
Chiến đấu với người là nguy hiểm, nuôi hổ thành họa cũng là nguy hiểm.
Tu giả đi theo con đường nghịch thiên, nguy hiểm ra sao cũng dám mạo hiểm.
Chính vì vậy, cuối cùng thời khắc này Ninh Dạ cũng hiểu được lựa chọn của đám người Mộc Khôi tông năm xưa.
Vị trí thay đổi, tâm thái cũng thay đổi theo.
Đương nhiên Ninh Dạ có đủ tự tin, so với Mộc Khôi tông, năng lực nắm bắt thời cuộc của y cao hơn.
Đặc biệt là hiện tại.
Sau khi Tạo Hóa thần tọa thăng cấp, hiệu quả tăng vọt.
Tuy Ninh Dạ còn chưa thể làm như lão già kia biến linh tài thành quái vật, nhưng đã có thể sáng tạo ra sinh vật cấp bậc cao hơn.
Tối hôm đó, Ninh Dạ tìm một loạt sinh vật bình thường như chuột, quạ, hồ ly.
Nhìn một loạt động vật lớn nhỏ bên dưới, Ninh Dạ vung ống tay áo, Tạo Hóa thần tọa và Luyện Yêu tháp đồng thời hiện lên, một loạt linh quang hạ xuống, như tinh hoa nhật nguyệt. Đám động vật cùng ngâm vang, không ngờ lại trực tiếp thăng cấp thành yêu thú.
Tạo Hóa thần tọa điểm hóa chúng sinh, Luyện Yêu tháp cường hóa yêu thú, chỉ trong chớp mắt Ninh Dạ đã có một đống yêu thú. Tuy thực lực của chúng không mạnh, nhưng yêu thú do y tự tay điểm hóa thành khác với những yêu thú còn lại. Ngay khi điểm hóa, y đã lấy một chút hồn thức của mỗi con để khống chế.
Trong đó một con hạc trắng trực tiếp hóa thành hình người, quỳ gối với Ninh Dạ: “Bái kiến thượng tiên.”
Đám yêu thú khác tuy còn chưa thể hóa hình nhưng cũng dồn dập nói tiếng người: “Bái kiến thượng tiên!”
Chúng vốn là sinh linh, giờ đạt được yêu thân, khai mở linh trí, biết rõ người trước mặt đã điểm hóa chúng là tồn tại cỡ nào, ai nấy dồn dập hoan hô cảm kích, nhảy nhót tưng bừng.
Dẫu sao cũng là thú tính, có con trực tiếp chơi đùa.
Nhưng Ninh Dạ chỉ ho nhẹ một tiếng, bầy yêu dồn dập cúi đầu, ngoan ngoãn quỳ xuống.
Ninh Dạ nói: “Hôm nay ta ban cho các ngươi cơ duyên, các ngươi cũng phải nghe theo lệnh ta. Từ nay trở đi, mỗi người trong các ngươi đi một hướng, tự mình tu hành, nhưng nhớ phải chú ý đại sự trong thiên hạ cho ta, lan truyền những tin tức cơ mật.”