Chương 984 Buông tay
Ninh Dạ hừ một tiếng: “Tính toán hay lắm.”
Thái Âm môn chịu nhả ra là vì Huyết Quỳ Tử và Vạn Thương Sinh đắc tội với quá nhiều người, cho dù bọn họ bọn bỏ qua chuyện này, những môn phái khác vẫn nhớ, vẫn có cơ hội đòi lại món nợ này.
Nếu đã thế, chẳng thà thẳng thắn coi đó là lý do để Ninh Dạ bỏ qua cho Thiết Vương.
Đương nhiên bọn họ cũng biết Ninh Dạ không dễ lừa, cũng không hy vọng chuyện này thành công, nhưng không ngờ Ninh Dạ lại có ý định khác.
Lúc này Ninh Dạ nói: “E là Thái Âm môn sắp mất kiên nhẫn về Vân Tuyệt cổ địa rồi?”
Tân Tiểu Diệp không ngờ y lại nhắc tới chuyện này, gật đầu: “Đúng vậy.”
“Đằng nào cũng phát hiện, thế thì chủ động hơn một chút, tránh kẻo sau này bị động. Lúc về tỷ chủ động nói với bọn họ, lần này tỷ tới đây phát hiện hóa ra Vân Tuyệt cổ địa là một âm mưu.”
“Hả?” Tân Tiểu Diệp ngớ người: “Đệ định trực tiếp vạch trần chuyện này? Thế Vân Tuyệt môn thì sao?”
Ninh Dạ khẽ mỉm cười: “Vân Tuyệt môn sẽ không gặp xui xẻo. Mộc Khôi tông sẽ bảo vệ bọn họ. Thời gian vừa qua yên tĩnh lâu rồi, cũng phải tìm chút chuyện cho họ làm.”
Cho dù Ninh Dạ đã đưa lý do, nhưng mấy năm nay của Tân Tiểu Diệp cũng không uổng phí, vẫn nghe ra vấn đề.
Cô hỏi: “Thư Vô Ninh... con bé có vấn đề?”
Ninh Dạ nở nụ cười: “Người trẻ tuổi mà, có chút dã tâm cũng rất bình thường. Yên tâm đi, đến giờ con bé vẫn trung thành với ta.”
“Đến giờ?”
“Ai mà đảm bảo được tương lai?” Ninh Dạ hỏi ngược lại: “Thế sự vô thường, tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, khó mà nói rõ được.”
“Nếu thế sao không ngăn cản con bé từ sớm? Dừng cương trước vực vẫn chưa muộn. Nếu Thái Âm môn ra tay với Vân Tuyệt môn, Mộc Khôi tông lại ra tay cứu viện, rất có thể trong lòng con bé sẽ ngả về phía Mộc Khôi tông.”
“Thế thì có gì không tốt.” Ninh Dạ lại lạnh nhạt nói.
“Cái gì?” Tân Tiểu Diệp không thể hiểu nổi.
Ninh Dạ thở dài một tiếng: “Không phải Mộc Khôi tông không đề phòng gì ta. Nếu không có thủ đoạn khiến bọn họ cho rằng đã kiềm chế được ta, chỉ e bọn họ đã nhảy ra làm loạn rồi.”
Tân Tiểu Diệp nghe ra ý tứ của y: “Tức là đệ định hy sinh Vô Ninh để bọn họ yên tâm?”
Ninh Dạ nở nụ cười: “Ta không hy sinh con bé, lựa chọn thế nào là chuyện của con bé.”
“Nhưng nếu Thái Âm môn hạ thủ, đệ lại thấy chết không cứu, trong trường hợp đó, con bé có ngả về phía Mộc Khôi tông cũng là đương nhiên?”
Ninh Dạ không trả lời.
Nhưng Tân Tiểu Diệp đã hiểu.
Cô không khỏi run rẩy: “Con bé là đệ tử của đệ mà!”
Ninh Dạ mỉm cười: “Ta biết, hơn nữa còn là đệ tử ưu tú nhất của ta. Con bé rất thông minh, học rất nhanh. Thật ra rời khỏi ta cũng là chuyện tốt cho con bé. Tiểu Diệp, tỷ cảm thấy một chưởng giáo thật sự có cam tâm bị người khác chế ngự không? Có làm con rối cho người khác không?”
Tân Tiểu Diệp ngớ người, không biết nên nói gì.
Ninh Dạ nói: “Năm xưa ta từng hỏi tỷ, sau khi gây dựng lại Thiên Cơ môn, tỷ có muốn làm chưởng giáo không. Thế nhưng tỷ nói tỷ chỉ hy vọng dựng lại Thiên Cơ môn, nhưng không muốn làm chưởng giáo. Ta cũng từng hỏi Thanh Lâm sư huynh, Long Quang sư huynh, khổ nỗi bọn họ đều không có ý này. Tỷ nói xem là vì sao?”
Tân Tiểu Diệp trả lời: “Trải qua rất nhiều chuyện, chỉ cảm thấy quyền thế gì đó cũng như mây khói. Coi nhẹ phong vân, chỉ muốn tiêu dao, không muốn bị quấy nhiễu bởi ngoại vật... Đương nhiên, cũng có lời nói của đệ... Thiên Cơ môn không tốt đẹp như chúng ta tưởng tượng.”
“Không sai.” Ninh Dạ gật đầu; “Mấy năm qua đã chứng kiến rất nhiều chuyện tranh đấu giữa các môn phái, cũng chán rồi. Thân là người tu hành, đáng lý nên siêu thoát ngoại vật, không bị thế tục ảnh hưởng mới đúng. Mấy chuyện môn phái thế này nên giao cho người thích tranh đấu quyền lực thì hơn. Nếu Thư Vô Ninh muốn trở thành một chưởng giáo tốt, đầu tiên phải học được hạ thủ vô tình, không bị khống chế. Chỉ có kẻ ham muốn quyền lực mới có thể nắm quyền... Nếu ngay cả chuyện này mà con bé cũng không làm được, thế thì nó không thích hợp ngồi trên vị trí này.”
Có lẽ địa vị bất đồng, bây giờ phương thức suy nghĩ vấn đề của Ninh Dạ cũng khác với trước đây.
Khi còn làm bình dân thì nhìn lên trên, chỉ cảm thấy kẻ tranh quyền đoạt lợi là thiếu đạo đức, không xứng với chức vị; đối với một một người vô dục vô cầu một lòng tu hành lại cảm thấy hắn ngồi không ăn bám, như xác chết biết đi.
Đến lúc bản thân tại vị, cảm nhận lại khác, cuối cùng cũng hiểu cái gọi là bậc đại nhân cuối cùng cũng chỉ là người thường. Chẳng qua đứng cao hơn, nhìn xa hơn người thường một chút, nhưng thất tình lục dục chẳng có gì khác biệt.
Vì vậy y không yêu cầu người trên chức cao phải có đạo đức khiêm tốn gì đó.