← Quay lại trang sách

Chương 985 Quyết đoán 1

Ngược lại theo y thấy để người có dã tâm nắm quyền còn hơn để người vô dụng tại vị. Lý do là vì người có dã tâm vì muốn thực hiện dã tâm sẽ làm một số việc, còn loại vô dụng thì chẳng làm gì được: Điều kiện là dùng dã tâm đúng hướng.

Chính vì vậy Ninh Dạ không hy vọng sẽ có nhân tài vừa mang ý chí cao xa lại vừa trung thành tuyệt đối, vừa nghe lời lại cực kỳ quyết đoán. Những yêu cầu này vốn đã mâu thuẫn với nhau rồi.

Một chưởng giáo ưu tú? Tất nhiên phải có mục tiêu của mình.

Nếu Thư Vô Ninh quá trung thành, thế thì cô nàng cũng thành vô dụng.

Ninh Dạ không định nắm giữ Thiên Cơ môn, thế thì cần Thư Vô Ninh trung thành làm gì?

Nếu cô nàng có dã tâm, thế thì càng tốt, như vậy sẽ thúc giục cô dẫn dắt Thiên Cơ môn tương lai đi tới cường thịnh.

Tân Tiểu Diệp đã hiểu ý của y, nhưng cô cũng biết cách làm như vậy có lẽ tốt cho Thư Vô Ninh, tốt cho Thiên Cơ môn, nhưng chắc chắn quan hệ giữa Thư Vô Ninh và Ninh Dạ sẽ càng ngày càng xa.

Dẫu sao Tân Tiểu Diệp cũng là nữ giới.

Nữ nhân thường để ý tới tình cảm.

Cách thức đẩy người của mình ra ngoài như vậy, cô cảm thấy quá lạnh lùng.

Lúc này cô nhìn Ninh Dạ, run rẩy nói: “Chỉ có cách đó thôi sao? ’

“Đương nhiên là không, nhưng đây là lựa chọn tốt nhất.” Ninh Dạ trả lời.

“Thế nếu tương lai có ngày nào đó con bé đối đầu với đệ thì sao?”

“Chỉ cần là tốt cho nó, thế thì không sao.”

Trường Thanh giới tức giận nói: “Đó chỉ là đệ nghĩ sẽ tốt cho con bé. Làm sao đệ biết đó có phải thứ con bé cần hay không? Mấy năm qua đệ tu hành trong Cửu Cung sơn, chàng chàng thiếp thiếp với Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp, không mấy khi tiếp xúc với con bé. Nhưng đệ có biết con bé vẫn tôn trọng đệ, coi những gì đệ chỉ dạy là ngọn đèn soi sáng. Trong mặt con bé, đệ vừa là thầy vừa là bạn, thậm chí còn thầm cảm mến. Mà cách làm hiện tại của đệ là đẩy con bé ra ngoài.”

Ninh Dạ thở dài. “Ta biết, ta có ba vị thê tử, đã đủ rồi.”

“Đệ nói láo!” Tân Tiểu Diệp mắng.

Cô tức giận nhìn Ninh Dạ, trong lòng bỗng cảm thấy bi thương.

Cô nói về Thư Vô Ninh, nhưng cũng là nói bản thân mình.

Nhưng Ninh Dạ đã hạ quyết tâm, cô không thể ngăn cản nổi.

Cô nhìn Ninh Dạ với vẻ buồn rầu, run rẩy nói: “Lựa chọn của đệ luôn luôn là tối đa hóa lợi ích. Nhưng lựa chọn lợi ích lớn nhất chưa chắc đã là chính xác nhất, thứ tốt đẹp nhất chưa chắc đã là thứ mà con bé muốn.”

“Ta biết.” Ninh Dạ nói với giọng dịu dàng: “Chính vì vậy, ta càng phải làm thế. Có lẽ đây là số mệnh, con bé tên là Thư Vô Ninh, số mệnh đã định là không có Ninh Dạ ta. Con bé có con đường của mình, cứ để con bé tự đi thôi.”

Tân Tiểu Diệp không nhịn được kêu lên: “Ninh Dạ, ngươi lúc nào cũng tự cho mình là siêu phàm, luôn miệng nói tới thương sinh thiên hạ, nhưng thực ra ngươi là kẻ máu lạnh vô tình nhất trong thiên hạ này!”

Thật ư?

Có lẽ vậy.

Ninh Dạ không nói gì.

Ngày hôm sau, Tân Tiểu Diệp dẫn Thiết Vương rời khỏi.

Còn sau khi Tân Tiểu Diệp đưa tin về, Thái Âm môn cũng ầm ầm dậy sóng.

Tuy đã nghi ngờ Vân Tuyệt cổ địa có vấn đề, nhưng lúc này xác nhận lại, vẫn khiến mọi người tức giận không thôi.

Lại có không ít người quay mũi giáo về phía Tân Tiểu Diệp: Lúc trước ngươi tiến bộ thần tốc trong Vân Tuyệt cổ địa, có phải ngươi phối hợp với Vân Tuyệt môn không?

Chuyện này thì Tân Tiểu Diệp lại chẳng sợ, hiện tại tốt xấu gì cô cũng là tu sĩ Vô Cấu. Tân Tiểu Tiệp đáp lại với vẻ khinh bỉ, tuy Vân Tuyệt cổ địa là âm mưu nhưng ảo cảnh thượng cổ lại là thật. Bà đây thiên phú dị bẩm, rèn luyện trong ảo cảnh mà cũng thành công, đó là bản lĩnh của bà đây. Các ngươi ngu ngốc thì trách ai được. Bây giờ ta là người tra ra chân tướng mà dám nghi ngờ ta, các ngươi muốn chết à?

Cô thì phủi sạch sành sanh, nhưng Vân Tuyệt môn lại gặp phiền toái lớn.

Mười ngày sau, Thư Vô Ninh nhận được tin.

Thái Âm môn muốn thu hồi Đông Phong quan.

Không chỉ có vậy, còn muốn tính sổ chuyện bọn họ lừa dối suốt mấy năm qua.

Đông Phong quan.

Trụ sở Vân Tuyệt môn.

Thư Vô Ninh ngồi trên vị trí chưởng giáo, lông mày cau lại.

Bên tay trái cô là Lý Nhất Phượng, bên tay phải là Thư Lang.

Bây giờ hai người này đã là phụ tá đắc lực, hai cánh tay trái phải của cô.

Bên dưới Lý Nhất Phượng là Lâm Gù, bên dưới Thư Lang là Tạ Uyển Nhi.

Dưới nữa là một số cao thủ mà Thư Vô Ninh thu nhận và bồi dưỡng mấy năm qua, có thể nói đều là tâm phúc nòng cốt của cô.

Còn lúc này, sắc mặt mọi người đều nghiêm nghị.

Thời khắc này, Thư Vô Ninh nói: “Mọi người biết chuyện rồi đấy, nói thử đi.”

Lâm Gù ho nhẹ một tiếng: “Chưởng giáo, ta không hiểu, vì sao lần này Ninh đại điện chủ không muốn đứng ra.”