Chương 986 Quyết đoán 2
Thư Vô Ninh nói: “Sư phụ nói rất rõ ràng rồi, bề ngoài thì chuyện Đông Phong quan là giao cho Thái Âm môn. Giao dịch giữa chúng ta và Thái Âm môn chỉ tiến hành bí mật. Người không thể biết, càng không thể để ý tới. Cho dù có biết đi nữa thì bề ngoài vẫn phải đứng về phía Thái Âm môn. Vì vậy chuyện này chúng ta đừng hy vọng vào người.”
“Thế thì đành phải mời Mộc Khôi tông xuất thủ thôi.” Một nam tử trung niên bên dưới Lâm Gù nói.
Hắn tên là Mộc Nguyên Cực, là một đệ tử Mộc Khôi tông gài vào Vân Tuyệt môn, chuyên phụ trách móc nối Vân Tuyệt môn và Mộc Khôi tông. Mấy năm qua đã bị Thư Vô Ninh lôi kéo trở thành người của cô.
Lý Nhất Phượng hừ một tiếng nói: “Mộc Khôi tông cũng không thể công khai đứng ra được.”
Bây giờ vấn đề lớn nhất của Vân Tuyệt môn không chỉ là thực lực không chiếm ưu thế mà là về đạo lý cũng không chiếm ưu thế. Nguyên nhân lớn khiến Vân Tuyệt môn chịu thực hiện lời hứa và vì Vân Tuyệt cổ địa, bây giờ đã chứng minh nơi này chỉ là âm mưu, mất đi chỗ dựa lớn nhất, bọn họ sẽ phải đối mặt với cuồng phong vũ bão sau khi Thái Âm môn trở mặt.
Trong tình huống như vậy, Mộc Khôi tông có đứng ra che chắn cho không, cũng khó mà nói được.
Mấu chốt nhất là, thực ra Thư Vô Ninh không muốn như vậy.
Cô là một cô gái thông minh tài trí, biết mục đích Mộc Khôi tông lôi kéo mình trong những năm qua.
Chẳng qua là đào góc tường của Ninh Dạ, lưu lại hậu chiêu.
Nhưng chính vì như vậy, Thư Vô Ninh hiểu rõ, một khi mình ngả về phía Mộc Khôi tông, ngược lại không còn giá trị gì.
Vì vậy mấy năm qua cô luôn quay trái quay phải, cố gắng tăng cường bản thân.
Thế nhưng chuyện lần này diễn ra rất đột ngột, sau khi Thiết Vương xảy ra chuyện, Thái Âm môn đột nhiên biết chuyện Vân Tuyệt cổ địa, mà theo tin tức mà cô nhận được, người đi đón Thiết Vương chính là Tân Tiểu Diệp.
Tất cả những chuyện này khiến trong lòng Thư Vô Ninh nổi sóng gió.
Chẳng lẽ sư phụ phát hiện ra điều gì? Bất mãn với mình?
Cố ý làm vậy để thử thách mình?
Chuyện này khiến cô thầm hoảng sợ.
Nhưng mình chỉ thể hiện thái độ thân cận với Mộc Khôi tông một chút thôi mà? Mình chỉ muốn nhân cơ hội trấn an Mộc Khôi tông, chắc sư phụ không nhỏ nhen như vậy chứ?
Cô có thông minh mấy cũng không đoán được suy nghĩ sâu xa hơn của Ninh Dạ, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
Chẳng qua trước mặt thuộc hạ vẫn phải trấn định, suy nghĩ trong lòng thì ngổn ngang đủ đường.
“Có ổn hay không thì Mộc Khôi tông cũng là người nắm giữ Đông Phong quan trong thực tế, dẫu sao cũng không thể nhìn nó trở lại tay Thái Âm môn như vậy được? Hơn nữa Mộc Khôi tông cũng không phải người nói lý, nếu không được, cùng lắm là đánh.”
Một người trẻ tuổi bên dưới Tạ Uyển Nhi nói.
Hắn tên là Khuê Liệp, vốn là một thợ săn ở khu vực phụ cận Đông Phong quan, sau đó được Thư Vô Ninh tìm ra, nhận vào môn phái, tư chất tu hành không tệ, còn từng được Thư Vô Ninh đưa vào Thiên Cơ điện tu hành.
Trước đây không lâu hắn mới đột phá lên Vạn Pháp, bây giờ cũng coi là một tướng tài của Thư Vô Ninh.
Khuê Liệp lên tiếng khiến ánh mắt Thư Vô Ninh sáng ngời lên.
Chẳng lẽ đây là thâm ý của sư phụ?
Để Thái Âm môn tranh chấp với Mộc Khôi tông?
Nhưng nếu thế, ngài đặt ta ở đâu? Để mặc ta tự xử lý?
Hóa ra cuối cùng chúng ta cũng chỉ là quân cờ của ngài thôi à?
Thư Vô Ninh không khỏi ấm ức.
Đáng giận nhất là, Ninh Dạ thậm chí không hề giải thích gì cho cô.
Lý Nhất Phượng lại nhìn ra suy nghĩ của Thư Vô Ninh, dịu dàng nói: “Chưởng giáo đừng buồn rầu, có lẽ đây là thử thách mà sư phụ giao cho ngài?”
“Thử thách?” Ánh mắt Thư Vô Ninh sáng bừng lên: “Thế thì người muốn thấy ta xử lý ra sao? Nhưng thử thách như vậy có phải hậu quả nghiêm trọng quá không? ’
Lần này Lý Nhất Phượng cũng không nói gì.
Lúc này bầu không khí lại trở nên nặng nề.
Mọi người đều cẩn thận, không dám nhiều lời.
Ngược lại Thư Lang hừ một tiếng: “Hắn có thử thách hay không thì liên quan gì tới chúng ta? Theo ý ta, vốn không cần để ý xem hắn có ý gì.”
“Không có Ninh đại điện chủ, sẽ không có chúng ta bây giờ.” Tạ Uyển Nhi trầm giọng nói.
Thư Lang hừ một tiếng nói: “Nhưng Vân Tuyệt môn là chưởng giáo tự tay xây dựng. Ninh Dạ kia đã làm gì? Cuối cùng chỉ là mấy lời nói suông. Bây giờ Vân Tuyệt môn gặp nguy hiểm mà hắn cũng mặc kệ.”
“Ngài ấy cũng khó xử.”
“Khó xử? Hắn từng trải qua nhiều chuyện như vậy, có thứ nào không khó hơn hiện giờ?” Thư Lang không phục nói.
Câu nói này lại khiến ánh mắt Thư Vô Ninh sáng bừng lên.
Đúng vậy.
Sư phụ trải qua ít chuyện ư? Có chuyện gì người đã làm mà không phải đại sự?
Có bao giờ người sợ khó không?
Vì sao lần này lại nói không tiện đứng ra?