← Quay lại trang sách

Chương 1008 Gây chuyện 2

Năm xưa họp bàn trong Thiên Tú các nhiều lần, dẫn tới hiện tại Trì Vãn Ngưng cũng miễn dịch với chuyện này.

Thậm chí tới Như Ý phường gặp mặt còn là do Trì Vãn Ngưng đề nghị.

Không biết vì sao cô rất có hứng thú thưởng thức những chốn trăng hoa.

Tuyết Yêu Mỗ Mỗ không ngờ Trì Vãn Ngưng lại nói năng thẳng thừng như vậy, không khỏi kinh ngạc, nhưng lập tức nhìn sang phía Ninh Dạ.

Nhưng bà ta còn chưa kịp nói gì, Ninh Dạ đã giơ ngón tay điểm về phía cô nương kia: “Yên Chi cô nương, khách khứa đã tới, ngươi đi trước đi.”

Cô gái kia cứ thế ngây ngốc đứng dậy rời khỏi.

Tuyết Yêu Mỗ Mỗ đã nhìn ra, Ninh Dạ đã thi pháp với cô nàng này, cho dù bây giờ mình nói tên Ninh Dạ, chắc đối phương cũng chỉ nghe mà không nói. Tuyết Yêu Mỗ Mỗ hừ một tiếng nói: “Còn phải bảo mật thân phận, tức là ngươi định trộm Thánh Nhân tượng thật?”

Ninh Dạ cười khổ: “Sao mỗ mỗ phải làm vậy, may mà lúc nãy ngươi ra tay, ta kịp cảnh giác, che giấu căn phòng này, nếu không chỉ riêng câu nói này của ngài, ta không cần làm gì nữa rồi.”

Tuyết Yêu Mỗ Mỗ cười ha hả: “Nực cười, ngươi tưởng chút thủ đoạn đó các ngươi giấu giếm được mỗ mỗ hay sao?”

“Nhưng cho dù thế nào ngài cũng kéo phiền toái đến cho ta.” Ninh Dạ thở dài: “Như vậy không phù hợp vụ cược.”

Sau khi y lên tiếng, bên ngoài đã có giọng nói vang lên: “Xin hỏi là vị tiền bối nào đại giá quang lâm” Cô Tâm Tử - Diệp Thiếu Thành tham kiến.”

Cô Tâm Tử - Diệp Thiếu Thành, một trong Nhị Thập Thất Khôi của Thánh Vương các, Vạn Pháp đỉnh phong, là chủ nhân của Như Ý phường.

Địa vị của hắn không thấp, nhưng cả Ninh Dạ lẫn Tuyết Yêu Mỗ Mỗ đều không để hắn trong lòng.

Tuyết Yêu Mỗ Mỗ hừ một tiếng: “Cút!”

Bà lão này chẳng hề khách khí.

Ninh Dạ lại đau đầu: “Xin ngài đấy, đây có phải địa bàn của đồng minh đâu, nếu gây hỗn loạn không chừng bọn họ còn cảm thấy có cơ hội bắt hai vị đại nhân là khác.”

Tuyết Yêu Mỗ Mỗ kiêu ngạo hất cằm: “Cho dù Kim Thế Chung, Sào Quân Hải, Nhậm Phượng Long cùng tới, bản tôn cũng tự tin có thể trốn thoát mà không tổn hại gì.”

Âm thanh vọt qua cấm chế, vang ra bên ngoài.

Ặc... Ngươi chỉ từ Niết Bàn trung kỳ lên đến đỉnh phong, sau khí thế như kiểu lên tới cảnh giới thứ sáu vậy?

Diệp Thiếu Thành bên ngoài nghe vậy cũng sững sờ.

Nhưng hắn biết rõ, càng nói như vậy càng chứng tỏ là không chọc vào được.

Nhưng cũng không thể nào chỉ nghe một câu là bị dọa tới mức thối lui được, Diệp Thiếu Thành cười nói: “Nếu thế tại hạ xin cáo lui trước, tìm người có thể nói chuyện tới.”

Nói xong nháy mắt ra dấu cho người bên cạnh.

Thuộc hạ hiểu ý, đã phát ra một tấm hỏa phù.

Tuyết Yêu Mỗ Mỗ cũng chẳng ngăn cản, chỉ cười lạnh nhìn Ninh Dạ.

Ninh Dạ thở dài: “Ta biết ngay mà, ngài tới đây không phải để đánh cược với ta, ngài tới gây sự.”

Tuyết Yêu Mỗ Mỗ kiêu ngạo đáp: “Chẳng phải ngươi nói hòa coi như ta thắng à? Vì vậy trên đường tới đây lão thân đã hiểu ra, đã thế ta không cần ra tay, chỉ nhìn chằm chằm vào ngươi, để ngươi không thể ra tay là được. Thế nào, hay chứ? Ha ha ha ha!”

Mẹ nó.

Mụ già nhà ngươi có cần đắc ý như vậy không?

Trong truyền thuyết Tuyết Yêu Mỗ Mỗ chưa bao giờ nổi danh về trí tuệ.

Nhưng Ninh Dạ cũng biết càng là người không thích dùng đầu óc, thật ra càng thích thể hiện trí tuệ.

Lúc bình thường có thể đánh thì đánh, đến ngày nào đó đột nhiên thể hiện trí tuệ, ra vẻ ta rất thông minh, ta cũng có thể không đánh mà thắng, cảm giác ưu việt sẽ tăng vọt.

Hiển nhiên Tuyết Yêu Mỗ Mỗ đang trong trạng thái này.

Lúc này chắc bà ta còn cảm thấy mình mưu trí hơn người, siêu cấp vô địch, vô thanh vô tức vô hình đánh bại kẻ địch? Mấu chốt nhất là không phải ỷ lớn hiếp nhỏ mà là dùng thủ đoạn mà đối phương am hiểu nhất để đánh bại đối phương.

Chậc, đã nghiền, thật sảng khoái!

Ninh Dạ cũng bó tay trước cách làm của Tuyết Yêu Mỗ Mỗ: “Được, được, ngài lợi hại. Nhưng ta không tin đấy, ta sẽ cho ngài xem ta làm thế nào trộm được Thánh Nhân tượng.”

“Có câu này của ngươi là được rồi. ’

Một già một trẻ vừa gặp mặt đã bắt đầu đấu khẩu.

Ninh Dạ đột nhiên đổi giọng: “Nhưng ngài sẽ không để lộ vụ đánh cược chúng ta đấy chứ?”

Tuyết Yêu Mỗ Mỗ hừ một tiếng: “Lão thân còn chưa bỉ ổi đến thế, chỉ cần làm lộ nhà ngươi thôi là ngươi đã khó mà đi đâu được rồi.”

“Được, có câu này của ngài là được.” Ninh Dạ cũng lên cơn cứng đầu, ngồi xuống chỗ của mình: “Ta cũng muốn xem xem Thánh Vương các định bắt ta như thế nào. Không khoác lác với ngài về chuyện gì khác, riêng về công phu chạy trốn thì Ninh Dạ ta chưa từng thua ai. Ngài chạy được, ta càng không có vấn đề, chỉ sợ ảnh hưởng tới đồ đệ của ngài. ’

Tuyết Yêu Mỗ Mỗ trong lòng giật thót.

Đúng vậy, Tân Tiểu Diệp thì sao?