Chương 1009 Mua vui 1
Tân Tiểu Diệp mỉm cười: “Sư phụ à, không cần lo cho con. Tuy bản lĩnh khác thì con không có, nhưng thoát thân thì cũng có vài chiêu. Nếu còn không được thì con kéo tay Vãn Ngưng tỷ tỷ, tỷ tỷ đi đâu thì con theo nấy, có chết thì cùng chết. ’
Trì Vãn Ngưng tức giận trừng mắt với cô: “Ta đâu có đắc tội với sư tỷ.”
“Ta mặc kệ.”
Đám người lại tiếp tục đấu khẩu.
Nhưng đấu khẩu chắc cũng là cách tăng cường tình cảm tốt, bất tri bất giác, Tuyết Yêu Mỗ Mỗ lại cảm thấy Ninh Dạ thân thiết hơn đôi chút.
Đúng lúc này, bên ngoài lại có giọng nói vang lên: “Tại hạ Kim Ngũ Tuyệt, chẳng hay bên trong là vị đại năng nào? ’
Tuyết Yêu Mỗ Mỗ nhướn mày: “Hóa ra là con quỷ nhỏ của Giả Tự môn. Hơn trăm năm trước lão thân từng gặp ngươi một lần, khi đó ngươi mới Vạn Pháp, không ngờ bây giờ cũng có tên trong Cửu Tôn rồi. ’
Dưới trướng Thánh Vương các có cửu môn, dùng Lâm Binh Đấu Giả Giai Trận Liệt Tại Tiền làm tên, thực ra chẳng có ý nghĩa gì, chỉ là bố trí theo số lượng cửu cung để ra vẻ.
Có chín vị lão đại của cửu môn, đều là tu sĩ Vô Cấu, vì vậy khác với Hắc Bạch thần cung, bất luận có bao nhiêu Vô Cấu, vượt quá hay không đủ đều phải có chín vị.
Kim Ngũ Tuyệt là môn chủ của Giả Tự môn, tu sĩ Vô Cấu sơ kỳ, xem như yếu nhất trong chín vị, nhưng hắn có chỗ dựa lớn, chính là Kim Thế Chung. Hắn là nghĩa tử của Kim Thế Chung.
Lúc này nghe đối phương nói vậy, hắn thầm chấn động, đột nhiên nhớ lại cảnh tượng khủng khiếp năm xưa, hoảng hốt nói: “Hóa ra tiền bối đại giá quang lâm!”
Đang định quỳ xuống.
Lại đột nhiên nhớ ra nơi này là địa bàn của Thánh Vương các, mà đối phương là người của Thái Âm môn, ta quỳ với bà ta như vậy, khác nào tự làm mất uy phong?
Đầu gối cong được một nửa lại cứng đờ giữa không trung, lên không lên được, xuống không xuống được.
Sau đó chỉ nghe một giọng nói như mưa gió mùa xuân: “Ngươi đâu cần làm vậy, hù dọa một tiểu bối có gì thú vị? Thôi để người ta đi đi, chúng ta tự tiêu dao là được.”
Vậy là giọng nói già nua kia cao giọng nói: “Ai tiêu dao với ngươi? ’
Người kia là ai?
Kim Ngũ Tuyệt không nghe ra, nhưng có thể trò chuyện với Tuyết Yêu Mỗ Mỗ như vậy, chắc cũng không phải người thường.
Hắn đang định rời khỏi, mau mau bẩm báo, lại thấy cánh cửa bật mở.
Bên trong đang có bốn người.
Tuyết Yêu Mỗ Mỗ thì hắn biết rồi, thôi bỏ qua, nhưng nam nhân bên cạnh lại khiến hắn choáng váng.
Tuy hắn chưa bao giờ gặp người thật, nhưng bậc đại nhân trong các môn phái có ai xa lạ.
Ninh Dạ?
Không ngờ lại là Ninh Dạ.
Hắn lại dám tới Thánh Vương các?
Kim Ngũ Tuyệt thầm kinh hãi.
Đợi đã, hắn vừa nói gì?
Tiền bối?
Mẹ nó!
Ngươi mà có mặt mũi nói ta là tiểu bối? Rõ ràng ngươi mới là loại tiểu bối!
Xét theo tu vi, ngươi... được rồi, hình như tu vi của ngươi cao hơn ta một chút. Xét tới địa vị... được rồi, địa vị của ngươi cũng cao hơn, nhưng mà ta lớn tuổi hơn ngươi!
Kim Ngũ Tuyệt thầm tức tối, cao giọng nói: “Thật to gan! Hóa ra là... là... Ninh đại điện chủ của Hắc Bạch thần cung... Ngũ Tuyệt xin tham kiến Hàn tiền bối, Ninh đại điện chủ!”
Nói xong chắp hai tay lại, cúi rạp người xuống!
“Hàn Cô Sương và Ninh Dạ tới Thiên Thánh phủ?”
Thánh Vương các.
Vấn Thánh điện.
Kim Thế Chung ngồi trên ghế chưởng giáo, nhìn Kim Ngũ Tuyệt bên dưới với vẻ không thể tin nổi.
Hai tên này ức hiếp Thánh Vương các ta không có ai hay sao? Lại dám xuất hiện nghênh ngang như vậy?
Kim Thế Chung hỏi: “Bọn họ có nói gì không? Có phải phụng lệnh đi sứ không? ’
Nếu đi sứ, hai quân giao chiến không chém sứ giả, cũng không tiện hạ thủ.
Kim Ngũ Tuyệt lắc đầu: “Không nói là đi sứ, nói là... nói là...”
"Nói cái gì?"
“Nói là đi vân du qua đây.” Kim Ngũ Tuyệt khó nhọc đáp.
Vân du?
Vân du cái mẹ nhà ngươi?
Tức là các ngươi ức hiếp Thánh Vương các ta không có người thật đấy à?
Kim Thế Chung phẫn nộ, chỉ hận không thể lập tức ra tay bắt lấy hai người này.
Cuối cùng Sào Quân Hải nói: “Chưởng giáo bớt giận, Hàn Cô Sương và Ninh Dạ dắt tay nhau tới địa bàn của chúng ta, chắc chắn không thể không có lý do. Mà bọn họ đã dám tới, lại dám ngang nhiên hiện thân, chắc chắn có chỗ dựa. Trong tình huống còn chưa có thông tin đã vội vàng xuất thủ, bắt được người thì cũng thôi, nếu không bắt được, ngược lại thành ra Thánh Vương các chúng ta thiếu khí độ.”
Nhậm Phượng Long bên cạnh cũng nói: “Hơn nữa Niết Bàn giao chiến hủy thiên diệt địa, cũng không nên ra tay ở đây kẻo làm hại tới người vô tội. ’
Thịnh Đông Bình cũng nói: “Hơn nữa lần này bọn họ tới đây cũng không ra tay làm hại ai, chúng ta cứ thế ra tay, về lý là không hợp.”
Thịnh Đông Bình được tôn là Tri Thư Thiên Tôn, hắn vốn là thư sinh, thích nhất là nói tới chữ lễ.