Chương 1010 Mua vui 2
Xưa nay người này luôn là đối phương dùng lễ đối đãi với ta, ta cũng dùng lễ đối đãi với người, vì vậy còn có biệt danh là Dĩ Lễ Đãi Nhân - Thịnh Đông Bình.
Người này cũng coi là một tiên sinh, nhưng khác với Vân Hải Sơn Nhân là thiện nhân giả, hắn coi là thiện nhân chân chính.
Nhưng trong mắt ba vị đại năng khác của Thánh Vương các, Thịnh Đông Bình là tính khí thư sinh điển hình.
Kim Thế Chung hừ một tiếng nói: “Không thể nói vậy được, kẻ địch là kẻ địch, kẻ địch xâm nhập biên cảnh, cho dù không ra tay thì vẫn là kẻ địch, dẫu sao cũng không thể để mặc bọn họ đi tới đi lui tự do được? ’
Thịnh Đông Bình mỉm cười: “Cái này phải xem bọn họ có mục đích gì. Biết rồi mới đánh chẳng tốt hơn sao?”
Kim Thế Chung nghĩ lại cũng thấy đúng, đang định bố trí người thì Thịnh Đông Bình nói: “Hay là để ta ra mặt. Ta sẽ nói chuyện với bọn họ, ít nhất cũng khó gây ra chuyện gì.”
Ai, chỉ sợ ngươi có chuyện thành không có chuyện.
Nhưng Kim Thế Chung vẫn gật đầu nói: “Thế thì ngươi tự cẩn thận, tuyệt đối không được tùy tiện đáp ứng điều gì.”
❖ ❖ ❖
Khi Thịnh Đông Bình đến, Ninh Dạ và Hàn Cô Sương đang dùng bữa.
Tu tiên tới mức độ này, có dùng bữa hay không cũng không quan trọng.
Thế nhưng có người thích ăn uống, hay thỉnh thoảng lại làm một bữa, không cần dinh dưỡng, chỉ cần hương vị trên miệng.
Cũng chính vì vậy, tu tiên giả hoặc là không ăn, đã ăn thì nhất định phải là mỹ vị đỉnh cấp.
Tiên Lai phường một trong ngũ đại phường chính là nơi nổi tiếng về đồ ăn.
Thời khắc này tứ đại đầu bếp đều có mặt, bọn họ là tu tiên giả kiêm đầu bếp, bản thân cũng là tu sĩ, luân phiên sử dụng tuyệt chiêu, dâng từng món ăn ngon lên.
Khi Thịnh Đông Bình đến, Ninh Dạ vẫn đang gắp thịt cá, thấy Thịnh Đông Bình là ánh mắt sáng bừng lên: “Hóa ra là Tri Thư Thiên Tôn. Mau ngồi đi, món Tứ Vĩ Tiên Lư này vừa nấu xong, phải ăn ngay lúc nóng mới ngon.”
Bên này Trì Vãn Ngưng đã nhanh chóng dâng chén rượu và bát đũa cho Thịnh Đông Bình, Ninh Dạ còn tự tay gắp cho hắn một miếng thịt cá.
Chỉ có Hàn Cô Sương vẫn lạnh như băng, cứ như hoàn toàn không thấy Thịnh Đông Bình. Bà lão gắp một miếng cá, nhấm nháp kỹ càng rồi nói: “Cũng không tệ."
Thịnh Đông Bình bị điệu bộ này của bà ta làm cho ngây ngốc, nhìn sang Hàn Cô Sương, lại quay sang Ninh Dạ.
Ninh Dạ đã rót rượu cho Thịnh Đông Bình: “Lô Hoa nhưỡng trăm năm, rượu ngon của Thiên Thánh phủ. Ta biết Thịnh Thiên Tôn trấn thủ ở đây quanh năm, chắc chắn ngày nào cũng uống loại rượu ngon này? Khổ nỗi Ninh Dạ đến đây vội vàng, không mang theo rượu của mình, chỉ có thể mượn hoa hiến phật, mong Thiên Tôn đừng trách.”
“À, không trách không trách.” Thịnh Đông Bình vô thức trả lời.
Hắn là điển hình cho loại người giơ tay không đánh người đang cười, đối phương khách khí, hắn cũng khách khí, nhưng còn không đến mức ngu xuẩn, thấy Ninh Dạ khách khí như vậy, trong lòng cũng nghi hoặc: “Tình thế hai phe đối lập còn chưa kết thúc chứ?”
“Hả, không, còn chưa, nhưng đối lập mấy chục năm rồi, thêm trăm năm nữa cũng có sao. Nào, đây là canh Tuyết Xà.” Ninh Dạ tiếp tục gắp thức ăn cho Thịnh Đông Bình.
Hàn Cô Sương rầm một tiếng vỗ đũa lên bàn: “Ninh Dạ, ngươi ăn Tuyết Xà trước mặt lão thân là có ý gì?”
Ninh Dạ cười ha hả: “Có phải Tuyết Xà của Thái Âm môn nhà ngài đâu, sao lão nhân gia ngài phải để bụng như vậy. Ngài không ăn thì không ăn thôi, mà bây giờ người ta đang là chủ nhân nơi này, sao ngài phải nổi nóng như vậy.”
Hàn Cô Sương bị y chọc giận nhưng cũng không nói được gì.
Ninh Dạ đã quay sang chúc rượu Thịnh Đông Bình.
Thịnh Đông Bình bất đắc dĩ: “Nếu tình thế đối lập chưa kết thúc, thế thì... các ngươi định tới hòa giải? ’
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, hình như chỉ có lý do này.
Ninh Dạ cười ha hả: “Nếu giảng hòa cũng không phải là Hắc Bạch thần cung và Thái Âm môn phái người tới, mấu chốt là còn phải lên tiếng báo trước. Nếu quý phái không muốn giảng hòa, chẳng phải là nhiệt tình nhưng lại gặp hờ hững à?”
“Thế tức là... chúng ta vẫn là kẻ địch đúng không?” Thịnh Đông Bình chỉ Ninh Dạ, lại chỉ vào mình, nhưng nói câu này lại không mấy tự tin.
Không liên quan tới thực lực, chỉ là khó hiểu.
Ninh Dạ mỉm cười: “Kẻ địch thì không thể ngồi cùng nhau à? Ngài không thấy trong truyền thuyết trên chiến trường có bao nhiêu anh hùng tương kính lẫn nhau à. Tuy lập trường mọi người bất đồng, không thể không đối địch, nhưng đâu có ngăn được giao tình riêng. Tri Thư Thiên Tôn tu dưỡng đệ nhất thiên hạ, là người chí thiện trên nhân gian. Ninh Dạ ta ngưỡng mộ đã lâu. hôm nay ngài tới đây, cho dù thế nào ta cũng muốn kết giao một phen. Nếu ngài không thích, chúng ta uống chén rượu này rồi đánh cũng không muộn.”
Nghe y nói vậy, Thịnh Đông Bình cũng cảm thấy có lý, quay sang nhìn Tuyết Yêu Mỗ Mỗ, chỉ thấy bà ta ngạo nghễ hừ lạnh, có vẻ hoàn toàn không thèm để ý.