Chương 1011 Tự đào hố cho mình 2
Bằng hữu thì không phải bằng hữu, kẻ địch cũng không phải kẻ địch, Thịnh Đông Bình cũng ngây ngốc.
Nhưng hắn cũng là người sảng khoái, Ninh Dạ đã nói như vậy, ngươi cũng nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, cười ha hả nói: “Đại điện chủ không hổ là đại điện chủ, đúng là người sảng khoái. Ngươi đã nói đến vậy rồi, thế thì cứ uống trước rồi nói!”
Nói xong đã uống cạn chén rượu.
Ninh Dạ vung chiếc đũa: “Ăn nào ăn nào.”
Uống xong chén rượu, Thịnh Đông Bình dần dần hứng khởi: “Chỉ có rượu với thức ăn đâu có đủ, phải có thêm chứ.”
Ninh Dạ bèn nói: “Còn gì nữa đây? Đương nhiên là mỹ nhân, vừa hay chúng ta đang ở Như Ý phường, gọi vài mỹ nhân tới tiếp đón nhé? ’
Thịnh Đông Bình nhìn Trì Vãn Ngưng: “Có ổn không?”
Ninh Dạ: “Không sao.”
Trì Vãn Ngưng mỉm cười: “Tìm cho ta cậu nhóc nào điển trai một chút.”
Thịnh Đông Bình lại nhìn Ninh Dạ.
Ninh Dạ vỗ tay: “Tìm! Tìm cho nàng ấy đi!”
Y nhìn sang Hàn Cô Sương: “Ngài có muốn không?”
Hàn Cô Sương giận không kiềm được: “Cút."
Tân Tiểu Diệp hé miệng cười: “Thế cho ta một người."
“Quyết định như vậy nhé!” Ninh Dạ hô nói ra ngoài: “Đã nghe thấy chưa? Hôm nay ta và Tri Thư Thiên Tôn, Tuyết Yêu Mỗ Mỗ nâng cốc tâm tình tại đây, mỹ nhân tiếp khách!”
Một lúc sau, cả bầy mỹ nhân ríu rít chạy vào, mà còn kéo theo vài anh chàng điển trai.
Trì Vãn Ngưng và Tân Tiểu Diệp cũng không khách khí, mỗi người gọi một chàng trai tới ngồi bên cạnh. Chỉ có điều đám mỹ nữ thì dám ân cần ôm ấp, hai anh chàng điển trai thì sợ hãi rụt rè, chỉ lo mình làm gì không đúng bị Ninh Dạ tát chết.
❖ ❖ ❖
Vấn Thánh điện.
Kim Thế Chung nhìn Kim Ngũ Tuyệt: “Ngươi nói là Đông Bình tới Như ý phường rồi cùng bọn họ uống rượu ăn thịt, còn gọi mỹ nhân tới tiếp khách?”
“... Vâng.” Kim Ngũ Tuyệt nhắm mắt trả lời.
“Còn làm gì nữa?”
Kim Ngũ Tuyệt suy nghĩ rồi đáp: “Ngâm thơ đối đáp.”
“Hết rồi?”
“Hết rồi!”
Như Ý phường.
“Ngũ hoa mã thiên kim cừu, hô nhi hoán tương xuất mỹ tửu... Thơ hay! Thơ hay!”
(Trích trong bài thơ Tương Tiến Tửu của Lý Bạch
Bản dịch của thivien. net:
Này ngựa hoa năm sắc,
Này áo cừu giá ngàn vàng.
Kêu đứa nhỏ ra đem đổi lấy rượu. )
Thịnh Đông Bình đập bàn hô, trong mắt đã có men say.
Không phải uống nhiều rồi say mà là bị Ninh Dạ thuận miệng trộm danh tác thiên cổ làm cho say sưa.
Từ khi tới Trường Thanh giới tới giờ, chỉ có lúc gặp Thanh Lâm Ninh Dạ mới lấy trộm một bài thơ, sau đó không lặp lại. Không phải y không muốn thể hiện phong thái thi tiên mà là thế giới này chỉ chú trọng thực lực, thơ ca gì cũng vô dụng, có tuyệt diệu mấy cũng chỉ là một hủ nho.
Nhưng không ngờ lần này lại phát huy tác dụng lớn, hiếm hoi lắm mới được hưởng phúc lợi của người xuyên việt, cũng không cần nhiều, chỉ vài bài thơ là khiến Thịnh Đông Bình kích động hẳn lên.
Lúc trước Ninh Dạ nói trên chiến trường có biết bao anh hùng tương kính, Thịnh Đông Bình không cho là đúng, không ngờ mới mấy bài thơ mà hắn đã coi Ninh Dạ là tri kỷ.
Thời khắc này chỉ cảm thấy người trước mặt văn thao vũ lược, là anh tài hiếm có trên thế gian.
Vũ lược thì cũng thôi, tu tiên thiếu gì thiên tài, văn thao lại hiếm có.
Khi Thịnh Đông Bình mới có tu tiên đã có một biệt danh là Hủ Nho, hơi tí lời nhỏ nghĩa lớn, xuất khẩu thành thơ, thế nhưng yếu người lực ít nên không ai coi hắn là gì.
Dần dà, suy nghĩ thánh nhân giáo hóa cũng phai nhạt.
Không ngờ hôm nay được gặp Ninh Dạ, lập tức cảm thấy người này phi phàm, suy nghĩ lúc trước sôi sục, trực tiếp coi là tri kỷ trong cõi đời này. Còn chuyện ăn xong rồi đánh, hắn đã vứt đâu không rõ.
Thịnh Đông Bình trực tiếp nắm lấy tay Ninh Dạ: “Tiên sinh tài cao! Làm đại điện chủ trong Hắc Bạch thần cung đúng là uất ức cho ngươi!”
Ơ kìa!
Ninh Dạ cũng vui vẻ: “Thế làm gì mới không uất ức? Chưởng giáo?”
Thịnh Đông Bình xua tay nói: “Chưởng giáo cũng không thích hợp! Ngươi á, phải lên làm thánh nhân! Văn thánh nhân, lễ pháp thiên hạ, giáo thư dục nhân!”
Ngươi có chắc đây là đề bạt không?
Nhưng Ninh Dạ cũng hiểu được Thịnh Đông Bình, nói: “Nghe nói Thiên Tôn làm việc luôn tuân theo kinh văn chính nghĩa, theo lễ phép trong sách, vì vậy đã giáo hóa cho vô số người.”
Mỗi người có đạo của mình, nhưng đa số mờ mịt khó tả, chỉ số ít như Cực Chiến đạo là cả thiên hạ đều biết.
Thế nhưng Cực Chiến đạo là truyền thừa vạn năm đạo của Thịnh Đông Bình cũng là thiên hạ đều biết, nhưng là hắn dốc sức mở rộng.
Hắn theo đạo về thư lễ, quảng bá học tập, đối với hắn mà nói học tập hưng thịnh là đạo của hắn hưng thịnh, rất có ích đối với việc tu hành của hắn.
Có thể nói trên con đường tu đạo, Thịnh Đông Bình đã làm được điều này.
Ngược lại Ninh Dạ còn chưa làm được.
Y mới chỉ ngộ đạo, còn cách tu đạo một quãng dài, xét theo phương diện này phải nói là Thịnh Đông Bình đi trước đại đa số mọi người.