← Quay lại trang sách

Chương 1012 Tự đào hố cho mình 2

Thịnh Đông Bình mỉm cười tự đắc: “VÌ cầu mà cầu thì không được. Ta quảng bá đạo về thư lễ là để giáo hóa thế nhân chứ không phải vì lợi ích một người, nhưng đáng tiếc, rất nhiều người không hiểu được đạo lý này.”

Nói xong hắn lắc đầu liên tục, thở dài không thôi.

Hai mắt Ninh Dạ lại sáng bừng lên: “Thiên Tôn nói có lý! Vì cầu mà cầu ngược lại mất đi tâm ý ban đầu, trái với bản tâm. Thiên Tôn tu đạo, tâm ở đạo, đối với ngươi mà nói giáo hóa thế nhân chính là công đức, còn chuyện tu vi tiến bộ chỉ là tiện thể. Chính vì vậy Thiên Tôn vốn đã siêu thoát, ngược lại đã đặt chân lên con đường tu đạo từ lâu. Tiếc thay, đạo về thư lễ không giỏi chiến đấu, nếu không chắc chắn Thiên Tôn sẽ là cường giả mạnh nhất giới này!”

Thịnh Đông Bình nghe đoạn trước rất hài lòng, nhưng nghe đến câu cuối lại lắc đầu: “Xưa nay mục tiêu của ta không phải chí cường. Ta chỉ muốn dân chúng trên thế gian này sinh sống tốt hơn một chút.”

Nói xong câu này còn có ý thổn thức.

Ninh Dạ nghe vậy hai mắt sáng bừng lên.

Đây là lần đầu tiên y nghe có người coi dân chúng trong thiên hạ là nhiệm vụ của mình.

Nhưng không ngờ người này lại ở trong Thánh Vương các.

Tuy đôi bên là đối thủ, nhưng Ninh Dạ luôn hiểu rõ, xưa nay không hề có chuyện người đối địch luôn là kẻ ác.

Ninh Dạ thán phục nói: “Từng nghe Tri Thư Thiên Tôn giáo hóa thế nhân, vốn tưởng rằng đây là con đường để Thiên Tôn đạt được thành tựu, cái gọi là thiện nhân chẳng qua chỉ là bản thân tu hành. Giờ mới biết, hóa ra là Ninh Dạ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!”

Nói xong y đứng thẳng người dậy, cúi rạp người với Thịnh Đông Bình: “Ninh Dạ xin tạ lỗi với Thiên Tôn.”

“Ấy, đừng như vậy, đừng như vậy!” Thịnh Đông Bình vội vàng ngăn cản y lại: “Thế này sao được. Thiên hạ nói ta ra sao, ta cũng không ngại.”

Thịnh Đông Bình cười tủm tỉm nói: “Trước đây nghe nói về rất nhiều thành tựu của Ninh đại điện chủ, ta cũng không cho là đúng, bây giờ nhìn lại, đúng là phi phàm. Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy, nào nào nào!”

Nói xong lại chúc rượu Ninh Dạ.

Tuyết Yêu Mỗ Mỗ đường đường đại năng Niết Bàn mà bị hắn ngó lơ, tức giận tới mức lời nói cũng bốc mùi chua: “Mấy câu cổ hủ có gì hay ho? Người thật sự có bản lĩnh phải chấp chưởng cả thiên hạ.”

Thịnh Đông Bình hừ lạnh: “Đạo bất đồng bất tương vi mưu, ta không có gì để nói với ngươi hết.”

Tuyết Yêu Mỗ Mỗ nổi giận, suýt nữa vỗ bàn lật tung phòng, cũng may Trì Vãn Ngưng và Tân Tiểu Diệp khuyên can kịp thời.

Có khoảnh khắc, Tuyết Yêu Mỗ Mỗ thật sự muốn hô to Ninh Dạ tới trộm tượng Thánh Nhân nhà các ngươi, ngươi và hắn tâm đầu ý hợp như vậy? Không phải hợp ý ăn trộm đấy chứ?

Nhưng ngẫm lại nếu nói toạc hết ra thì vô lại quá, cho dù thắng trận cá cược này cũng cực kỳ mất mặt, cuối cùng đành nhịn không nói, nhưng vẫn tức giận tới mức trợn trắng mắt.

Bên này Thịnh Đông Bình và Ninh Dạ hàn huyền một hồi, cuối cùng hỏi Ninh Dạ: “Hôm nay gặp mặt, phải nhìn đại điện chủ với mắt khác xưa. Nhưng theo chức trách, ta vẫn phải hỏi xem lần này đại điện chủ đến đây làm gì.”

Ninh Dạ mỉm cười nói: “Thật sự là vân du qua đây. Nếu các ngươi không yên lòng, uống xong bữa rượu này ta sẽ về nhà, được không?”

Thịnh Đông Bình ngạc nhiên.

Tuyết Yêu Mỗ Mỗ hô to: “Không được!”

Thằng nhãi nhà ngươi gọi ta chạy cả chặng đường tới đây là để ngồi nhìn ngươi uống rượu?

Ninh Dạ bất đắc dĩ: “Nếu ngài không gây chuyện, chúng ta còn có thể du sơn ngoạn thủy ở đây một hồi. Bây giờ Tri Thư Thiên Tôn cũng ra mặt rồi, không về thì làm gì đây? Đợi Thánh Vương các cố tình giữ khách à?”

“Cái này... cái này...” Tuyết Yêu Mỗ Mỗ định nói thế còn chuyện đánh cược thì sao, nhưng nghĩ lại thì sao mình phải quan tâm nhiều như vậy?

Hai bên đã hẹn nhau một năm, không khéo hôm nay Ninh Dạ về nhà, mai lại chạy tới.

Nghĩ vậy thì, kế hoạch của Ninh Dạ cũng thật đơn giản.

Hôm nay ngươi gọi ta ra, ta cũng đường hoàng thể hiện mình đi về nhà, sau này ngấm ngầm tới chẳng phải không ai biết à?

Tuyết Yêu Mỗ Mỗ tự thấy mình đoán được ý định của Ninh Dạ, muốn thắng thì không thể để y thành công được, nếu không mình lại thành bị hắn nắm mũi dắt đi. Bà lão bèn sửa lời nói: “Lão thân còn chơi chưa đủ, thằng nhóc nhà ngươi nói sẽ theo lão thân vân du cơ mà, đâu thể nói đi là đi được?”

Ninh Dạ liếc mắt nhìn bà ta: “Thế ta không đi cùng không được à?”

Đúng vậy, nếu Ninh Dạ không đi cùng thì sao?

Tuyết Yêu Mỗ Mỗ quýnh lên, hô to: “Nếu ngươi về là thất ước, lão thân sẽ không truyền Vạn Lại bí pháp cho ngươi!”

Hả?

Vạn Lại bí pháp là tiên pháp đỉnh cấp mà bà lão này tự nghĩ ra, gần đạt tới “đạo”, liên quan tới bí mật sinh mệnh.

Chúng ta ước định như vậy hồi nào?