← Quay lại trang sách

Chương 1013 Ở lại

Ninh Dạ giật mình nhìn bà lão, lập tức hiểu ý.

Bà già này đang cố ý kiếm cớ đây mà

Y đảo mắt một vòng rồi cười nói: “Là ngài nói đấy nhé, chỉ cần Thánh Vương các không ngăn khách, ngài sẽ truyền thụ Vạn Lại bí pháp cho ta.”

Tuyết Yêu Mỗ Mỗ biến sắc.

Hỏng rồi, đang yên đang lành sao lại ném Vạn Lại bí pháp ra?

Thế này là tự đào hố cho mình à?

Khổ nỗi bà lão này cũng sĩ diện, nhắm mắt trả lời: “Cái này... đương nhiên rồi...”

Vấn Thánh điện

Kim Thế Chung sắc mặt âm trầm: “Tức là nguyên nhân bọn họ tới đây là vì Ninh Dạ xin học Vạn Lại bí thuật của Hàn Cô Sương, Hàn Cô Sương yêu cầu hắn phải theo mình vân du một phen? Sau đó thì tới Thiên Thánh phủ chúng ta? Hả... sao cái này nghe như kiểu trâu già gặm cỏ non vậy?”

Sào Quân Hải bên cạnh cũng vui vẻ: “Hàn Cô Sương xưa nay thanh tâm quả dục, không thích chuyện nam nữ, chắc không đến nỗi. Nhưng bà lão này có một ái đồ, lần này cũng mang theo, không phải tìm lang quân cho học trò cưng của mình đấy chứ?”

Nhậm Phượng Long cũng lấy làm lạ: “Thế sao Ninh Dạ còn dắt theo Trì Vãn Ngưng?”

Sào Quân Hải nói: “Dẫu sao cũng phải được vợ lớn đồng ý.”

Kim Thế Chung nghi hoặc nhìn hai người bọn họ.

Hai lão già không chịu chết các ngươi tính tổng lại cũng hơn năm ngàn tuổi rồi, sao lại thành hóng hớt như vậy?

Hắn ho nhẹ vài tiếng, kéo sự chú ý của hai người về: “Bây giờ vấn đề là, chúng ta nên làm thế nào? Có cần...”

Hắn giơ tay ra hiệu chém.

Sào Quân Hải và Nhậm Phượng Long nhìn nhau, cùng lắc đầu.

Sào Quân Hải nói: “Ta biết Hàn Cô Sương, nếu chúng ta dốc toàn lực ra tay, bà lão này cũng khó mà chạy trốn. Nhưng đừng nhìn bà lão này đi theo đạo về băng sương, tính nóng như lửa ấy. Ép bà ta quá đáng, không khéo bà ta đóng băng cả vạn dặm trong Thánh Châu này.”

Nhậm Phượng Long cũng nói: “Căn cứ theo những gì người của chúng ta ở Hắc Bạch thần cung báo cáo, Ninh Dạ sở trường về Quang đạo, chẳng những có chiến pháp Ngưng Quang Thành Nhận, ảo thuật hư huyễn tương sinh, còn có năng lực Quang Độn. Tuy theo lý thuyết thì chúng ta có thể cản được Quang Độn với tu vi của hắn, nhưng nếu người này đã ngộ đạo từ sớm thì khó mà nói trước được.”

Sào Quân Hải nói: “Chắc chắn hắn đã ngộ đạo, hắn đã tới đạo cảnh Vạn Cố liễu, nhưng chỉ tới một lần, không tới lần hai.”

Với thân phận đại điện chủ cường đại, có thể tùy ý ra vào đạo cảnh Vạn Cố liễu.

Nếu chỉ tới một lần rồi không tới lần hai, thế thì có thể xác nhận, chắc chắn y từng có thu hoạch. Đương nhiên mọi người cũng không biết trong đạo cảnh Vạn Cố liễu y ngộ được Huyễn đạo chứ không phải Quang đạo, nhưng như vậy cũng không sao.

Kim Thế Chung cũng nói: “Trận chiến ở Hàn Cực bí cảnh, Ninh Dạ dẫn Việt Trọng Sơn đi. Với thực lực của Việt Trọng Sơn cũng không thể đuổi kịp hắn, chứng tỏ pháp thuật Quang Độn của người này cực kỳ phi phàm, chắc đã đạp lên đạo đồ. Mấu chốt nhất là nếu hắn đã dám tới Thánh Châu, lại dám ngang nhiên lộ diện, chắc phải có đủ tự tin. Chắc thủ đoạn bình thường cũng không bắt được kẻ này.”

Đã không bắt được, chẳng thà hào phóng một chút.

Ba người lập tức hạ quyết định.

Lát sau Thịnh Đông Bình nhận được tin tức, xem tin rồi cười híp mắt nói: “Chưởng giáo đã trả lời, Hàn trưởng lão và Ninh đại điện chủ từ là khách từ xa tới? Nếu không có địch ý thì Thánh Vương các cũng rất hoan nghênh. Nếu muốn du ngoạn có thể tùy ý đi lại. Nếu hai vị có hứng thú cũng có thể vào trong các ngồi.”

Ninh Dạ cười híp mắt nói: “Kim chưởng giáo nói vậy à? Ninh Dạ xin cảm tạ, nếu chưởng giáo đã đồng ý cho Ninh Dạ, vậy Ninh Dạ cũng không khách khí, sẽ tiếp tục ở lại. Nhưng tới Thánh Vương các? Thứ cho ta không đi, nếu ta đi vào không chắc sẽ ra được.”

Y nói thẳng mình không chắc chắn đột phá cấm chế của Thánh Vương các, Thịnh Đông Bình cũng chẳng để ý lắm: “Nếu vậy, hôm khác sẽ trở lại nâng cốc trò chuyện với Ninh đại điện chủ!”

Nói xong vung tay, người đã bồng bềnh bay đi.

Ninh Dạ nhìn theo bóng lưng hắn, tán thưởng: “Quả là cao nhân.”

Tuyết Yêu Mỗ Mỗ bất mãn hừ một tiếng.

Xét theo tu vi, theo chiến lực, bà đều mạnh hơn Thịnh Đông Bình, thế nhưng hai gã này chỉ đi khen lẫn nhau, trong mắt hoàn toàn không có mình.

Quả nhiên hủ nho đúng là hủ nho, Ninh Dạ này cũng vậy.

Lòng thầm tức giận, bà lão nói: “Ẩm Tuyết, chúng ta đi.”

Trì Vãn Ngưng hỏi: “Mỗ mỗ định đi đâu?”

“Đương nhiên là tìm chỗ ở? Chẳng lẽ lại ở cái chỗ dơ bẩn này à?”

Nói xong đã dẫn Tân Tiểu Diệp rời khỏi.

Giọng nói của bà ta rất lớn nhưng đám người bên ngoài Như Ý Phường nào dám lên tiếng? Chỉ cùng mắng thầm trong lòng chỗ dơ bẩn thì ngươi không ăn được nhưng ăn thì sung sướng quá nhỉ. Ngoại trừ Tuyết Xà ra, các món khác là ngươi ăn nhiều nhất.

❖ ❖ ❖