Chương 1014 Đuổi khách 1
Thánh Vương các đã có thịnh tình, tiếp đó Ninh Dạ thật sự ở lại.
Hai vị đại lão cứ thế nghênh ngang đi dạo xung quanh Thiên Thánh phủ, thi thoảng Thịnh Đông Bình còn tới nâng cốc trò chuyện với Ninh Dạ.
Vốn là người địa vị cực cao, hai bên cũng không cần phải che giấu, vì vậy hành tung của đám người Ninh Dạ cũng không phải là bí mật, nhanh chóng đồn đại ra xung quanh.
Dân chúng bình thường biết thì cũng thôi, đối với bọn họ chuyện này cũng như lãnh tụ quốc gia nào đó tới thăm, thậm chí không trở thành đề tài trò chuyện sau bữa ăn, ngược lại số người ở tầng lớp trung lưu bàn luận, có phải chuyện này mang ý nghĩa cục diện tám phái đối lập sắp kẻ thù rồi? Đây đúng là tin tức tốt, nếu có thị trường chứng khoán, không khéo sẽ xanh lét.
Nhưng đối với lão già Nhàn Vân, đây lại là chuyện đáng lo ngại.
Vì sao Ninh Dạ lại đột nhiên chạy tới đây?
Y tới Thiên Thánh phủ làm cái gì?
Y tới đây truy tìm mình?
Nhưng nghĩ lại thì không thể nào.
Chuyện năm đó đã qua rất lâu rồi mà không thấy Ninh Dạ truy sát, cũng không có bất cứ hành động gì, chứng tỏ mình đã giấu được y.
Nhưng nếu thế, sao bây giờ hắn lại xuất hiện?
Đặc biệt là trong thời điểm then chốt này?
Chẳng lẽ y biết mình muốn trộm tượng Thánh Nhân, định ngăn cản?
Không thể nào, y và Thánh Vương các có phải bằng hữu đâu?
Chẳng lẽ y biết mình có ý đồ gì? Nhưng nếu thế Ninh Dạ có thể âm thầm đi tới, sao phải gióng trống khua chiêng như vậy.
Nói vậy thì, chắc là trùng hợp?
Đúng rồi, chắc chắn là trùng hợp!
Nhàn Vân Lão Nhân lo nghĩ không thôi, sau đó tiếp tục đào mỏ. Bây giờ hắn là một thợ mỏ bình thường dưới Thánh Vương các, đang làm việc trong một mỏ khoáng ngoài Thiên Thánh phủ.
Quặng trong mỏ này đã đào được khá nhiều ngày, Ninh Dạ tới khiến ông lão này tâm thần thấp thỏm. Nhưng cuối cùng lão vẫn thầm hạ quyết tâm, lấy một khối Hỏa Lân khoáng thạch được chuẩn bị từ trước ra, nhỏ vài giọt tinh huyết cũng chuẩn bị sẵn lên, thế là khoáng thạch kia tỏa ra ánh sáng đỏ máu.
❖ ❖ ❖
Trong lúc Nhàn Vân Lão Nhân còn đang tính toán, Tuyết Yêu Mỗ Mỗ lại thấy buồn bực.
Chuyện tới nước này, Ninh Dạ đã hoàn toàn bạii lộ trong tầm mắt của Thánh Vương các, theo lý mà nói, y không thể thắng trong lần đặt cược này.
Nhưng nhìn dáng vẻ đầy tự tin của y, có thế nào cũng không định nhận thua.
“Tượng Thánh Nhân đặt tại Trấn Tà tràng ở bên trong Thánh Vương các, xung quanh Trấn Tà tràng trống trải, chỉ có tượng Thánh Nhân đứng sừng sững tại đó, bốn phía bố trí hai mươi tám tượng Binh Qua thạch nhân, bên trên có trận pháp cấm không, bên dưới bố trí Tru Sát thần trận, kiêm cả sát phạt, có cả giam cầm khống chế, người trấn thủ phía sau còn là bản thân chưởng giáo Kim Thế Chung, tâm linh tương thông với tượng Thánh Nhân, gọi cái là đến, điều khiển như cánh tay, có dị động gì là lập tức phát hiện. Bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, cho dù là chư thánh của Thái Âm môn chúng ta cùng ra tay cũng không dám nói có thể trộm được, cách duy nhất lấy được là cướp đoạt. Trong tình huống như vậy, Ninh Dạ phải làm thế nào mới lấy được?”
Tân Tiểu Diệp cười nói: “Nếu Ninh Dạ đã có lòng tin, thế thì sư phụ cứ yên tâm chờ đợi là được. ’
Tuyết Yêu Mỗ Mỗ hừ một tiếng: “Ta sợ hắn lãng phí một năm của ta.”
Tân Tiểu Diệp bèn nói: “Theo lẽ thường thì Ninh Dạ tốn không tới năm mươi năm đã tu hành tới Vô Cấu trung kỳ, e là thời gian của hắn còn đắt giá hơn của sư phụ một chút.”
Chính giữa tháng ba, trăm hoa đua nở.
Lại một ngày đẹp trời.
Là khu vực bình an nhất ở Thánh Châu, vì vậy nơi đây cũng phồn hoa hiếm thấy.
Người đi kẻ lại trên đường đông như mắc cửi, thương hộ buôn bán sầm uất, thi thoảng lại có tiếng đọc sách êm tai vang lên.
Do có Tri Thư Thiên Tôn, Thánh Châu cũng là nơi có nhiều người đọc sách.
Người đọc sách được coi trọng, thư sinh khá nhiều, thường có lời dạy của thánh nhân. Nhưng đáng tiếc thánh này không phải thánh kia, ngoài nói miệng thì chẳng có tác dụng gì.
Nhưng lại cực kỳ có ích đối với Tri Thư Thiên Tôn.
Hắn dùng văn giảng đạo, văn mãn thiên hạ, đạo hạnh cửu châu, cũng coi như người có đạo hạnh thâm hậu nhất trong giới tu tiên giả.
Khi rảnh rỗi, thậm chí Thịnh Đông Bình còn đích thân dạy học.
Hắn tới Thánh Ngôn thư viện, cũng coi là học phủ tối cao trong khu vực Thánh Châu.
Hôm nay Ninh Dạ rảnh rỗi nên được Thịnh Đông Bình hẹn tới Thánh Ngôn thư viện. Ngồi ngoài từ đường Ninh Dạ có thể nghe thấy tiếng giảng bài của Thịnh Đông Bình vang vọng bên trong.
Người này giảng bài cũng rất nghiêm túc, tuy chỉ giảng một số văn chương bình thường, đạo lý làm người, nhưng thái độ cực kỳ có trách nhiệm. Có học sinh không hiểu lên tiếng hỏi, hắn cũng dốc tâm huyết dạy bảo, hoàn toàn không có vẻ bực bội mất kiên nhẫn.