Chương 1015 Đuổi khách 2
Vì vậy Ninh Dạ còn dùng Lưu Ảnh thạch ghi lại.
Trì Vãn Ngưng thấy hắn làm vậy mỉm cười hỏi: “Chàng ghi lại đoạn này làm gì?”
“Về cho Thường Thư Thành xem thử, cũng là người đọc sách, người ta giảng đạo khắp thiên hạ, khuyên mọi người học tập. Hắn thì sao? Chỉ biết ôm khư khư sách vở, kém quá xa, đúng là kém quá xa. Để hắn học tập một chút. ’
Trì Vãn Ngưng cười nói: “Thế còn chàng? Sao chàng không học?”
Ninh Dạ thở dài: “Ta cũng muốn học, nhưng nàng nói xem ta dạy cái gì bây giờ? Đao đạo? Người người cầm đao, chém giết khắp thiên hạ? Huyễn đạo? Người người xảo quyệt, lừa dối chúng sinh? Quang đạo, dạy thế nào? Cho một người tạo vầng mặt trời nhỏ hả? Có một số năng lực không thể giảng đạo được.”
“Chưa chắc đã là không thể.” Giọng nói của Thịnh Đông Bình vang lên.
Hắn còn đang giảng bài trong sảnh, nhưng không ảnh hưởng tới chuyện trao đổi với Ninh Dạ, cứ như ở ngay bên cạnh hắn.
Ninh Dạ cũng nổi hứng thú: “Thế thì Thiên Tôn nói thử xem, nên giảng đạo như thế nào?”
Thịnh Đông Bình trả lời: “Thế thì phải xem đạo của ngươi có hợp với chí hướng của ngươi không?”
Đạo có hợp với chí hướng không?
Ninh Dạ ngẩn người.
Nói lại thì, thật ra chí hướng của Ninh Dạ có ba.
Một là báo thù, đây là tư tâm, giờ đã gần xong.
Hai là ngăn cách tiên phàm, đây là việc công nhưng quá mức xa xôi, tạm thời không nhắc tới.
Thứ ba là tiêu dao thiên ngoại, cũng coi là tư tâm, coi như mục tiêu khác của bản thân sau khi báo thù.
Đối với Ninh Dạ, y chưa từng nghĩ tới chuyện đạo phải hợp với chí hướng.
Vì vậy chí hướng của y không liên quan tới đạo.
Nhưng thời khắc này lời nói của Thịnh Đông Bình lại đánh thức y.
Nếu hứng thú tức là thiên phú, thế thì chí hướng chính là đạo đồ.
Đạo mà mình mong muốn chính là chí hướng mà mình theo đuổi.
Nếu hiểu theo cách này, sau khi ngộ đạo y khó tiến bộ, có lẽ không chỉ vì tu vi mà còn vì đạo và chí hướng không hợp!
Mà Thịnh Đông Bình lại khác, đạo của hắn và chí hướng của hắn là nhất trí, hắn cũng không ngại chuyện đạo của mình bị giới hạn về chiến lực, chỉ một lòng làm chuyện mà mình muốn làm, có lẽ đây là nguyên nhân khiến thiên phú của hắn bình thường nhưng lại có thành tựu như ngày hôm nay.
Bây giờ Thịnh Đông Bình nói vậy, khiến Ninh Dạ hiểu ra.
Ninh Dạ suy nghĩ rất lâu rồi nói: “Một lời của Thiên Tôn đánh thức người trong mộng, Ninh Dạ xin thụ giáo!”
“Ngươi có ý tưởng rồi?” Thịnh Đông Bình cười nói.
“Đúng vậy! Đã có, tuy còn hơi xa xôi, nhưng ít ra... đã biết phương hướng.” Ninh Dạ mỉm cười đáp.
“Thế thì tốt rồi.”
Trong sảnh vang lên giọng nói của Thịnh Đông Bình: “Buổi học hôm nay đến đây là kết thúc. Sau khi mọi người trở về còn phải làm một ít bài tập...”
Sau khi thông báo xong, Thịnh Đông Bình đi ra: “Hôm nay Ninh huynh đệ định tới đâu chơi?”
Ninh Dạ cười nói: “Hay là tùy ý đi dạo một chút. ’
“Cũng được.”
Ba người kết bạn cùng đi.
Ra khỏi thư viện, tùy ý dạo bước trên đường. Bọn họ thu liễm thần uy, gương mặt thay đổi, cũng không có ai nhận ra bọn họ, có thể thoải mái tiêu dao.
Dọc đường đi, tiện đường trò chuyện, cũng chỉ nói mấy chuyện lý thú, bàn tán về địa phương.
Đương nhiên thi thoảng cũng đề cập tới chuyện chính.
Lúc này Thịnh Đông Bình nói: “Đúng rồi, đại điện chủ chạy tới Thiên Thánh phủ, dạo chơi suốt hai tháng. Có điều ngươi thì tiêu dao đấy, nhưng có biết Trường Thanh giới lại vì chuyện ngươi và mỗ mỗ mà chấn động ầm ĩ không?”
“Ha ha, cái này cũng khó tránh.” Ninh Dạ cười nói.
Mỗi lời nói cử chỉ của các vị đại nhân đều gây ra ảnh hưởng, chuyện Ninh Dạ và Tuyết Yêu Mỗ Mỗ cùng tới Thánh Châu đã được đồn đại suốt hai tháng, bây giờ có không ít người biết.
Hà Sinh Mặc nghe xong kinh hãi, còn đích thân đưa tin hỏi Ninh Dạ xem y có ý gì, tuy lời nói khách khí nhưng giọng điệu bên trong lại là có phải ngươi định phản bội Hắc Bạch thần cung gia nhập Thánh Vương các không? Hắc Bạch thần cung có làm gì có lỗi với ngươi đâu, có gì cần thì từ từ rồi nói.
Ninh Dạ đành trả lời là ta nổi hứng vân du.
Vân du à, có tu tiên giả nào không vân du, làm đại điện chủ chẳng lẽ không có quyền vân du, càng không có lý lẽ nào là chỉ có thể vân du trong địa phận của chúng ta. Không sao, không có chuyện gì đâu, ngươi cả nghĩ quá rồi.
Hà Sinh Mặc thấy y nói vậy cuối cùng cũng coi là thở phào một hơi, nhưng tâm trạng còn thấp thỏm, nhắc y là Thánh Vương các là môn phái đối địch, bụng dạ khó lường, ứng đối cẩn thận, không có chuyện gì thì về mau mau.
Mộc Khôi tông và Vạn Hoa cốc cũng chẳng nhàn rỗi.
Mộc Khôi tông đưa tin hỏi Ninh Dạ có phải lại hợp tác gì đó với Thánh Vương các không?
Bọn họ và Thánh Vương các là đồng minh, nhưng có lúc đề phòng đồng minh còn hơn cả đối thủ.