← Quay lại trang sách

Chương 1016 Rung chuyển 1

Lúc này Mộc Khôi tông chỉ sợ Ninh Dạ gây ra chuyện gì, bị Thánh Vương các đào góc tường thì rất không ổn.

Quan trọng nhất là cái gã Ninh Dạ này thật quá quỷ quyệt.

Ninh Dạ đáp lại bọn họ lại rất thành thật, nói thẳng luôn là ta muốn xem xem liệu có thể trộm được tượng Thánh Nhân không.

Câu nói này khiến đám người Mộc Khôi tông ai nấy choáng váng.

Được rồi, bây giờ không cần lo Ninh Dạ bị Thánh Vương các đào góc tường, nhưng lại phải lo chuyện y muốn trộm chí bảo của đồng mình! Thế này hình như không ổn? Quan trọng là chúng ta biết rồi, nên ngăn cản ngươi hay không nên ngăn cản ngươi đây?

Mộc Khôi tông cảm giác khó chịu, đồng thời còn nghĩ chuyện lớn như vậy sao ngươi lại tùy ý nói ra? Chẳng thà không cho chúng ta biết.

Ninh Dạ cũng rất uất ức, nói thật với các ngươi mà các ngươi còn không vui.

Phản ứng của Vạn Hoa cốc lại khá là bất ngờ, trực tiếp chất vấn có phải y lại để ý tới thánh nữ của Thánh Vương các không?

Ninh Dạ cũng ngớ người.

Thánh Vương các có thánh nữ à? Sao ta không biết?

Ta có biết cô ấy tên gì, dung mạo ra sao đâu?

Quan trọng là sao lối suy nghĩ của Vạn Hoa cốc lại kỳ khôi như vậy, ta có háo sắc lúc nào đâu?

Thái Âm môn thì không buồn hỏi y.

Bọn họ hỏi Tuyết Yêu Mỗ Mỗ.

Bà lão này nào có dễ tính, trực tiếp đáp lại: “Bà đây đi đâu cần quái gì các ngươi quản?” Trực tiếp bật ngược lại.

Còn Hạo Thiên môn và Long Dương phủ, bọn họ không hỏi Ninh Dạ mà hỏi Hà Sinh Mặc.

Thế là Hà Sinh Mặc phải đi thề thốt: Vân du, vân du thôi mà.

Nói chung, Ninh Dạ ra ngoài một chuyến mà khiến các đại lão trong giới cao tầng rung chuyển một hồi, chẳng qua tâm tư thì rung chuyển kịch liệt, chứ hành động thì tạm thời không có.

Nhưng theo biểu hiện đến ngày hôm nay, dường như Ninh Dạ chỉ đi du lịch thật.

Nhưng có một số người hiểu khá rõ về Ninh Dạ.

Bọn họ biết, Ninh Dạ đến chỗ nào, chắc chắn gà chó không yên.

Thậm chí Thịnh Đông Bình cũng có thể cảm nhận được một chút ý vị mưa gió sắp tới.

Lúc này hắn vuốt cằm nói: “Nếu các nhà đều quan tâm đến đại điện chủ, đại điện chủ cũng du ngoạn ở Thiên Thánh phủ hơn hai tháng rồi, chắc không còn gì hay để thưởng thức. Có muốn đổi nơi khác không?”

Ninh Dạ kinh ngạc: “Ơ? Thiên Tôn đuổi khách đấy à?”

Thịnh Đông Bình cuống quít xua tay: “Ai da, đâu đến mức đó, đâu đến mức đó. Nhưng ngươi cứ như vậy, các phái cứ tới làm phiền ta. Ta và đại điện chủ mới gặp mà như đã quen, nếu là ý của chính ta, ta còn hy vọng ngươi ở lại thêm một thời gian. Nhưng bây giờ có lời đồn đại không tốt, cho nên... ta cũng không muốn lời đồn này phát sinh.”

Ninh Dạ đã hiểu ý của hắn: “Nếu ngài đã nói vậy, thế cũng được, ta đi là được rồi. Này, đầu tiên ta phải nói trước, sau khi ta đi, chỗ các ngươi mà có chuyện thì đừng trách ta.”

“...”

Sao câu này của ngươi nghe cứ như nguyền rủa thế?

Ninh Dạ nói xong cười ha hả, đã cùng Trì Vãn Ngưng bay lên không trung, đang định đi khỏi.

Nhưng đúng lúc này, trong Thánh Vương các, đột nhiên ầm một tiếng, một luồng chấn động kinh thiên bùng lên.

Ngay tức khắc, trời long đất lở, không trung biến sắc.

Sấm dậy giữa đất bằng, trời đất rung chuyển.

Biến cố đột ngột này khiến cả Thịnh Đông Bình cũng phải kinh hãi, nhìn lên bầu trời của Thánh Vương các.

Chỉ thấy một luồng sáng cấm chế lóe lên, sau đó là tiếng gầm cuồng bạo tới cùng cực: “Phường trộm cắp kia, to gan lắm!”

Tiếp đó chỉ thấy một cơn sóng triều tiên lực quét qua, dọn trống tầng mây.

Đai trận của Thiên Thánh phủ đã mở toàn bộ, thiên địa đều bị bao phủ trong đó.

Thế nhưng một cột sáng trực tiếp vọt thẳng lên trời, độn lên không trung, bộc phát ra một cơn sóng triều khủng khiếp, như đại năng Niết Bàn dốc toàn lực xuất thủ, tất cả tiên pháp thần thông đều bị quét sạch, sau đó là thánh quang hùng vị kéo tới. Chỉ thấy ầm một tiếng, Thánh Vương các như gặp phải một đồn công kích siêu cường trước nay chưa từng có, rất nhiều kiến trúc ầm ầm sụp đổ.

Phân nửa Thánh Vương các sụp xuống, hỏa hoạn bốc lên khắp nơi.

Cho dù trên bầu trời lập tức đổ mưa, dập tắt ngọn lửa, nhưng cơn sóng siêu cấp vừa rồi đã khiến Thánh Vương các hóa thành một đống gạch vụn.

Chứng kiến cảnh tượng này, mọi người đều choáng váng.

Thịnh Đông Bình kinh hãi tới mức thân thể run rẩy.

Hắn bay lên không trung, quan sát Thánh Vương các: “Sao lại như vậy? Xảy ra chuyện gì, sao lại như vậy?”

Ninh Dạ có lẽ là người duy nhất không kinh ngạc: “Ôi chao, trận thế lớn thật. Xem ra lời đồn đại không ngoa, Ninh Dạ ta tới nơi nào thì đúng là chó gà không yên.”

“Ngươi!” Thịnh Đông Bình trừng mắt nhìn Ninh Dạ.

Ngay khoảnh khắc sau đã thấy trên bầu trời xuất hiện vài bóng người, không ngờ lại là đám người Nhậm Phượng Long, Sào Quân Hả.