← Quay lại trang sách

Chương 1017 Rung chuyển 2

Những cường giả mạnh mẽ nhất trong Thiên Thánh phủ đều xuất hiện, chỉ có Kim Thế Chung không thấy bóng dáng, thế nhưng nhìn lên trời cao có thể thấy một bóng người đang nhanh chóng bay qua, có lẽ là Kim Thế Chung truy đuổi ai đó.

Nhưng hắn chỉ đuổi một mình, Nhậm Phượng Long và Sào Quân Hải lại chạy tới tìm Ninh Dạ.

Ý nghĩa của hành động này...

Khóe miệng Ninh Dạ nhếch lên.

Quả nhiên Nhậm Phượng Long đã nói: “Ninh Dạ!”

“Suỵt!” Ninh Dạ giơ ngón tay lên suỵt một tiếng: “Để ta đoán xem. Thánh Vương các vừa bị tập kích, tổn thất nặng nề. Trong tình huống này các ngươi không truy đuổi kẻ đánh lén, lại phái hai đại Niết Bàn lập tức tới tìm ta, cũng tức là nhận định chuyện này do ta gây ra, có đúng không?”

Nhậm Phượng Long, Sào Quân Hải cùng đờ người.

Thịnh Đông Bình đã nói: “Chắc chắn không phải Ninh Dạ làm, hôm nay hắn luôn đi cùng ta.”

Nhậm Phượng Long tức giận nói: “Con mọt sách nhà ngươi, làm sao ngươi biết không phải hắn làm? Không khéo hắn có thần thông nào đó lừa gạt được ngươi, đánh lén Thánh Vương các, ngươi có biết chuyện gì diễn ra đâu!”

Ninh Dạ cười nói: “Là tượng Thánh Nhân bị trộm đúng không?”

Cái gì?

Thịnh Đông Bình kinh hãi.

Sào Quân Hải cũng kích động hẳn lên: “Nghe thấy chưa? Hắn tự thừa nhận rồi đấy. Ninh Dạ, ngươi còn dám nói không liên quan gì tới ngươi! Chịu chết đi!”

Một luồng thần thông khổng lồ đã giáng xuống.

Ninh Dạ, Trì Vãn Ngưng đồng thời dùng Quang Độn, đã xuất hiện ở một bên khác, dễ dàng né tránh công kích. Ninh Dạ cao giọng nói: “Ồ? Phải có liên quan thì mới biết được à? Thánh Vương các gặp chuyện, đáng lý phải là ba người các ngươi truy đuổi người gây án mới đúng, chỉ cần truyền âm cho Tri Thư Thiên Tôn, bảo hắn tới trông coi ta là được. Vì sao hai người các ngươi không đi bắt hung thủ trước mà tới tìm ta?”

Hai người lại đờ ra.

Ninh Dạ nói: “Vì các ngươi biết vô dụng thôi, đúng không? Vì tượng Thánh Nhân và Kim Thế Chung tâm thần tương liên, chỉ hắn mới có thể cảm thụ vị trí của tượng Thánh Nhân. Các ngươi đi không những không giúp được hắn, ngược lại ảnh hưởng tới cảm nhận của hắn.”

Tuyết Yêu Mỗ Mỗ cũng hừ một tiếng: “Quan sát tình thế vừa rồi, rõ ràng là tượng Thánh Nhân phát uy gây ra, công kích từ trong ra ngoài nên mới tạo thành thương tổn lớn như vậy. Người có đầu óc đều nhìn ra tượng Thánh Nhân có vấn đề. ’

Tuy bà lão kinh không biết Ninh Dạ làm cách nào “trộm” được tượng Thánh Nhân, nhưng cũng không ngăn được bà ra vẻ, dùng kết quả suy ngược lại hiện thực.

Sự thật chứng minh, lý do này là không đủ, ít nhất Thịnh Đông Bình không đoán được.

Nhưng chuyện suy luận này, chỉ cần nghe hợp lý là có thể bào chữa được.

Ninh Dạ dùng kết quả đã biết suy ra thứ chưa biết, đương nhiên là gượng ép, nhưng nếu ngươi không biết, thế thì lúc nghe lại là: ơ, hình như hắn nói có lý, việc này đúng là không khó đoán.

Lại thêm Tuyết Yêu Mỗ Mỗ phụ họa, Nhậm Phượng Long và Sào Quân Hải đều cảm thấy, hình như là thế?

Mấu chốt nhất là bây giờ Kim Thế Chung còn đang truy đuổi tượng Thánh Nhân, còn Ninh Dạ lại ngoan ngoãn đứng ở đây, có nhìn thế nào cũng thấy y không liên quan tới việc này.

Vừa rồi bọn họ còn nói có thể Thịnh Đông Bình bị Ninh Dạ lừa gạt, nhưng mình đứng ở đây nhìn Ninh Dạ là biết, chắc chắn tên này là người thật.

Nhưng thuyết âm mưu khiến họ không thể tin kết quả này mà tin Ninh Dạ đã tới đây thì chắc chắn có liên quan tới việc này, không khéo còn là kẻ chủ mưu đứng đằng sau.

Vì vậy ánh mắt hai người nhìn Ninh Dạ và Tuyết Yêu Mỗ Mỗ đều lộ vẻ hung ác. Nhậm Phượng Long nói: “Có nói thế nào đi nữa thì e rằng chuyện hôm nay cũng liên quan tới hai vị. Hừ, chúng ta vốn dùng lễ nghĩa tiếp đón hai vị, nhưng hôm nay hai vị phải cho chúng ta một câu trả lời."

Tuyết Yêu Mỗ Mỗ chỉ định ra vẻ, không ngờ mình lại bị kéo vào, trong lòng phẫn nộ: “To gan nhỉ, tưởng ta sợ các ngươi chắc? Ta thấy Thánh Vương các các ngươi chẳng cần nửa còn lại làm gì rồi!”

Nói xong bà lão định đánh lớn một trận.

Tuy một chọi ba thì chắc chắn bà không phải đối thủ, nhưng vẫn tự tin mình có thể khuấy cho Thiên Thánh phủ long trời lở đất.

Cùng lắm lại trọng thương chạy trốn một lần, lấy ít địch nhiều, có thua cũng không mất mặt.

Nhưng Ninh Dạ đã lên tiếng: “Mỗ mỗ đâu cần nổi giận, bọn họ đang trong lúc cấp bách, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng hiểu được mà. Chúng ta đã làm khách ở đây, cũng cần phải cho chủ nhân một câu trả lời. Chỉ cần chứng minh được chuyện này không liên quan tới chúng ta, ta tin Thánh Vương các cũng không muốn trở mặt với chúng ta trong thời điểm này. ’

Y cười híp mắt nói, trong lòng Nhậm Phượng Long và Sào Quân Hải lại run rẩy.

Đúng rồi, mất thượng Thánh Nhân, chuyện này cực kỳ quan trọng. Nếu không liên quan tới Ninh Dạ và Tuyết Yêu Mỗ Mỗ, giờ trở mặt không chỉ dẫn tới một trận đại chiến, thậm chí còn có thể ảnh hưởng tới việc tìm lại tượng Thánh Nhân.