Chương 1018 Điều tra đấu vết
Hai người cùng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, chỉ hy vọng Kim Thế Chung có thể đoạt lại tượng Thánh Nhân kịp thời.
Nhưng vệt sáng lóe lên nơi chân trời dần dần ảm đạm, khiến trong lòng hai người trầm xuống.
Ninh Dạ lại nói thẳng: “Từ đầu không thể đoạt lại, thế thì sau này muốn lấy về sẽ càng khó.”
“Ngươi nói cái gì?” Nhậm Phượng Long trừng mắt nhìn Ninh Dạ.
Ninh Dạ nói: “Chắc chắn kẻ đánh cắp tượng Thánh Nhân đã chuẩn bị từ trước, cũng bố trí sẵn đường lui.”
Quả nhiên, sau tiếng nói của y, chỉ thấy trên bầu trời lại xuất hiện dòng nước.
Dòng nước này thanh thế hùng vĩ, đáng sợ ở chỗ nó tác động lên tâm thần của tất cả mọi người. Linh hồn của ai ai cũng xao động, còn có cảm giác khó mà khống chế.
Xung kích thần thông thật khủng khiếp, thậm chí ngay cả đại năng Niết Bàn cũng khó mà chống nổi, dân chúng cùng ôm đầu kêu lên đau đớn.
Ninh Dạ hừ một tiếng: “Quá đáng lắm rồi!”
Một luồng sáng hắc bạch lóe lên, hòa quang nguyên thần tỏa rộng, bảo vệ toàn thành.
Tiếp đó Trì Vãn Ngưng và Tân Tiểu Diệp cũng xuất thủ.
Đồng thời Thịnh Đông Bình cũng ra tay, từng phù văn vàng kim bay lên, hóa thành âm thanh thánh nhân, che chở tám hướng, cả giận nói: “Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? ’
Nhậm Phượng Long và Sào Quân Hải như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, cũng thi triển thần thông bảo vệ toàn thành.
Tuyết Yêu Mỗ Mỗ thấy vậy, tuy không cam lòng nhưng cũng ra tay giúp đỡ, xem như thuận nước đẩy ân tình, dù sao thì bây giờ cũng đang là kẻ tình nghi.
Các đại lão đồng thời xuất thủ, cuối cùng cũng bảo vệ được bách tính trong thành, đồng thời trên không trung còn có một bóng người bay vòng vòng như con quay, đập xuống tầng mây, chính là Kim Thế Chung.
Hắn có vẻ cực kỳ chật vật, ngay cả ria mép của bị đốt trụi một mảng lớn.
“Khốn kiếp, cho dù có đuổi tới chân tời góc bể, bản tôn cũng tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!”
Tuy tuyên bố rất khí phách, nhưng chẳng gây ảnh hưởng gì tới kết quả.
Sự thật vẫn là Thánh Vương các đã mất tượng Thánh Nhân.
Kế tiếp chuyện năm xưa mất trộm Cửu Long đỉnh, Thánh Vương các lại bị trọng thương, một thần khí trấn phái biến mất không còn tung tích.
Chuyện này khiến Kim Thế Chung như muốn phát điên.
Hắn từ trên mây hạ xuống, hung hăng trừng mắt với Ninh Dạ: “Ninh Dạ, rốt cuộc ngươi và tên trộm bảo vật kia có quan hệ ra sao?”
Ninh Dạ vỗ tay: “Không tệ, không tệ, có tiến bộ. Ít nhất bây còn trực tiếp thừa nhận ta không phải người trực tiếp trộm bảo vật.”
“...” Nhậm Phượng Long và Sào Quân Hải đều không nói gì.
Xảy ra chuyện là đi tìm kẻ thế mạng, có lẽ đây là phong cách chung của tu tiên giả.
Vấn đề ở chỗ, mục tiêu lần này là Ninh Dạ và Tuyết Yêu Mỗ Mỗ!
Người ta đâu phải loại tùy tiện làm kẻ thế mạng cho ngươi.
Nhậm Phượng Long không thể không nhắc nhở Kim Thế Chung, trong thời điểm này tốt nhất không nên tùy tiện quăng tội, nếu khai chiến chỉ tổ bất lợi cho Thánh Vương các.
Kim Thế Chung cực kỳ tức giận.
Khác với bọn Nhậm Phượng Long, hắn là chưởng giáo, tượng Thánh Nhân là bảo vật mà hắn nắm giữ.
Tượng Thánh Nhân thất lạc, không chỉ mất đi thực lực mà còn cả thể diện, địa vị của toàn bộ Thánh Vương các, cùng với địa vị của hắn.
Từ nay về sau, hắn cũng trở thành tội nhân của Thánh Vương các.
Cũng như vị chưởng giáo năm xưa, vì để mất Cửu Long đỉnh, lại không thể lấy về, kết quả nghĩ quẩn, trực tiếp tự vẫn tạ tội.
Đương nhiên Kim Thế Chung sẽ không tự sát tạ tội, thế nhưng từ nay đã có khúc mắc, sẽ cực kỳ bất lợi đối với việc tu hành của hắn, không cẩn thận thì cả đời không thể tiến bộ.
Vì vậy lúc này hắn nhìn chằm chằm vào Ninh Dạ, như người chết bắt được cọng rơm, nói: “Ninh Dạ, chắc chắn không phải ngươi vô duyên vô cớ tới đây. Hôm nay nếu ngươi không cho bản tôn một câu trả lời, cho dù có phải gây chiến, bản tôn cũng tuyệt đối không bỏ qua cho các ngươi.”
Tuyết Yêu Mỗ Mỗ lại bực bội, ngươi không bỏ qua cho chúng ta, sao lại hỏi Ninh Dạ.
Ngươi làm thế là không để bản mỗ mỗ trong mắt phải không? Chẳng lẽ ta là người thừa?
Ninh Dạ cười nói: “Ngươi muốn câu trả lời? Được thôi, ta cho ngươi câu trả lời.”
Hả?
Mọi người cùng nhìn Ninh Dạ.
Ninh Dạ đã bay về phía Thánh Vương các.
Vừa bay vừa nói: “Đi theo đi, còn đứng ngây ra đó làm gì? ’
Mọi người bị hành động của y làm cho ngây ngốc, nhưng Ninh Dạ đã làm vậy, cũng không vội ra tay. Nhậm Phượng Long và Sào Quân Hải cùng đè Kim Thế Chung lại, bảo hắn khống chế tâm trạng, xem xem rốt cuộc Ninh Dạ định làm trò gì.
Chỉ thấy Ninh Dạ đã hạ xuống Trấn Tà tràng.
Nơi này chính là vị trí đặt tượng Thánh Nhân, nhưng bây giờ chỉ còn lại một phế tích.
Trận pháp vẫn đang vận chuyển, hào quang cấm chế vẫn nhấp nháy, đáng tiếc đã hoàn toàn vô nghĩa, chỉ có một đám tu sĩ trong các đang nhìn lên không than thở kêu rên.