← Quay lại trang sách

Chương 1019 Điều tra 1

Ninh Dạ ung dung hạ xuống, quan sát cảnh tượng xung quanh rồi mỉm cười nói: “Hồi Tưởng!”

Pháp thuật Hồi Tưởng là tiên thuật tra xét nguyên nhân sự kiện, vốn rất khó nắm giữ, nhưng đối với Ninh Dạ lại không phải vấn đề gì.

Lúc này phát động Hồi Tưởng, mọi người đã chứng kiến cảnh tượng diễn ra trước khi Thánh Vương các sụp đổ.

Trên Trấn Tà tràng, vài đệ tử đang giơ một bảo bồn lên, trong bảo bồn là một số bột đá màu xám.

Đám đệ tử kia lấy bột đá ra khỏi bảo bồn, đắp lên tượng Thánh Nhân, bôi bôi trát trát khắp nơi trên tượng.

Cũng chính lúc này, biến cố đột ngột phát sinh.

Không ngờ tượng Thánh Nhân lại mở mắt, trong thân thể bùng lên thánh quang, lập tức chấn tan bột đá mà đệ tử bôi lên, đồng thời nhảy lên không trung.

Do là bản thân tượng Thánh Nhân hành động nên cấm chế xung quanh không có bất cứ phản ứng nào.

Ngay lúc này, sau lưng vang lên tiếng gầm: “Phường trộm cắp to gan.” Một bàn tay giáng xuống, tượng Thánh Nhân giơ tay đấm trả, hóa giải chưởng này.

Hóa ra đòn thế kinh thiên động địa vừa rồi là vì như vậy.

Cơn sóng lực lượng giao thủ lập tức dẫn nổ xung quanh, cấm chế phát động, trận pháp phát huy, nhưng không hề ảnh hưởng gì tới tượng Thánh Nhân. Tượng Thánh Nhân đã bay lên không trung, sau đó là Kim Thế Chung lao theo.

Tức là thủ phạm khiến cho Thánh Vương các phá diệt có một nửa là bản thân Kim Thế Chung.

Kim Thế Chung cũng không khỏi đỏ mặt, nhắm mắt nói: “Thánh Vương các có thể dựng lại, tượng Thánh Nhân mới là mấu chốt.”

Thịnh Đông Bình nói: “Đúng vậy, tượng Thánh Nhân sẽ không tự dưng phát động, chắc chắn có người âm thầm khống chế ảnh hưởng.”

Cái câu âm thầm này khiến ánh mắt mọi người lại nhìn sang Ninh Dạ.

Ngươi rất phù hợp, dù sao phép Hồi Tưởng này cũng không thấy có bất cứ ai tham gia chuyện này.

Ninh Dạ chẳng buồn để ý, lại Hồi Tưởng lại, chỉ vào bột phấn hỏi: “Xin hỏi đây là cái gì?”

Thịnh Đông Bình nói: “Dùng Hỏa Lân thạch nghiền thành bột phấn, trộn với mười hai loại tro thảo mộc, chế thành vật liệu. Sau trận chiến ở Hàn Cực bí cảnh, tượng Thánh Nhân bị hao tổn, đây là phương pháp chữa trị.”

Ninh Dạ vui vẻ: “Nói vậy thì, không thể nói là không liên quan tới ta rồi.”

Dù sao trong trận chiến ở Hàn Cực bí cảnh, Ninh Dạ đã bỏ rất nhiều công sức.

Mọi người hừ thầm trong lòng, ngươi còn mặt mũi nói ra cơ đấy.

Nhưng hiển nhiên chuyện này không thể làm bằng chứng trong chuyện lần này, mọi người không thể dùng chuyện trong quá khứ để gây sự với Ninh Dạ.

Ninh Dạ nói: “Chắc đã chữa trị như vậy một thời gian rồi?”

“Đúng.” Thịnh Đông Bình nói.

“Vì vậy đấy không phải bí mật gì lớn?”

“Đúng.” Thịnh Đông Bình tiếp tục gật đầu, có thể nói hắn là người hợp tác nhất.

“Tức là chỉ cần động tay động chân vào bột đá là có thể tác động tới tượng Thánh Nhân?” Ninh Dạ hỏi.

Kim Thế Chung hừ một tiếng: “Vấn đề là phải động tay động chân như thế nào mới làm được như vậy.”

Ninh Dạ hỏi ngược lại: “Ngươi cũng không biết mà lại đi hỏi ta?”

Kim Thế Chung ngớ người.

Đúng vậy, phương pháp chữa trị tượng Thánh Nhân là Thánh Vương các nghiên cứu qua trăm ngàn năm qua, còn trong quá trình này phải động tay động chân ra sao khiến người không liên quan cũng có thể khống chế tượng Thánh Nhân, cái này thì Kim Thế Chung không biết.

Xét theo đạo lý, Ninh Dạ cũng không thể nào biết.

Nhưng Nhậm Phượng Long vẫn nói: “Chưa chắc vấn đề đã nằm ở bột đá Hỏa Lân này.”

“Không.” Ninh Dạ lại lắc đầu: “Chắc chắn thứ này có vấn đề.”

Nói xong y đã vê ít bột đá lên, chính là bột đá trong bảo bồn kia.

Nhìn bột đá, Ninh Dạ mỉm cười nói: “Tuy ta chưa từng thấy thứ này nhưng ít nhất từng thấy tượng Thánh Nhân. Thân là đại điện chủ, ta cũng biết lai lịch của tượng Thánh Nhân. Thứ này là do thánh nhân năm xưa lưu lại, thánh nhân đã chết nên đây là thu hoạch của Thánh Vương các. Căn cứ theo ghi chép của Hắc Bạch thần cung, đây là một dị bảo có năng lực thông thiên, chỉ cần người sở hữu nó chia phân thần vào là có thể khống chế. Ta nói không sai chứ?”

“Đúng thì sao?”

“Nói cách khác, bảo vật này tuy mạnh nhưng không có bất cứ thần thức nào, bản thân nó chỉ là vật chết. Chữa trị thứ này chắc không cần tài nguyên gì liên quan tới thần thức đúng không?”

Mọi người cùng lắc đầu: “Đương nhiên là không cần.”

Ninh Dạ nhe răng cười: ” Thế thì thú vị rồi, vì sao ta cảm thụ được thần thức trong bột đá này?”

“Cái gì?” Mọi người kinh hãi.

Kim Thế Chung vội vàng lao tới, cầm đống bột đá lên kiểm tra kỹ lưỡng.

Sau đó hắn kích động tới mức run lẩy bẩy: “Đúng vậy! Đúng vậy! Không thể nào! Sao lại như vậy được?”

Nhìn dáng vẻ kinh hãi của Kim Thế Chung, Ninh Dạ cười lạnh: “Tượng Thánh Nhân bị trộm, ta cũng hiểu cho tâm trạng của Kim chưởng giáo, nhưng chính vì vậy càng không thể bối rối, tùy tiện tìm người gánh tội thay. Như vậy không chỉ không tìm được đồ mà ngược lại còn có thể chuốc thêm phiền phức cho mình. ’