Chương 1020 Điều tra 2
Kim Thế Chung tâm thần chấn động, nhìn về phía Ninh Dạ: “Ninh đại điện chủ mắt sáng như đuốc, nhưng tất cả những điều này còn chưa nói rõ được vấn đề.”
Ninh Dạ cũng không tức giận, nói: “Thế thì ta nhắc nhở thêm nhé. Phân thần của Kim chưởng giáo đã nhập vào tượng thánh nhân, trong tình huống như vậy, có phải bất cứ ai đưa phân thần vào cũng có thể cướp quyền khống chế của ngươi không?”
“Không thể nào?” Kim Thế Chung lập tức lắc đầu.
Nếu quyền khống chế tượng Thánh Nhân có thể bị cướp mất dễ dàng như vậy, thế thì dùng cái quái gì, mọi người chơi giao chiến nguyên thần là được.
Nhưng hắn cũng hiểu ý Ninh Dạ.
Với tu vi hiện tại của Ninh Dạ, làm sao tranh được quyền khống chế với hắn.
Trên thực tế, trong Trường Thanh giới không ai có thể đoạt được, dù sao hắn cũng là Niết Bàn, lại có địa lợi, cho dù tu vi mạnh hơn hắn, thần thức cao hơn hắn, cũng không thể dễ dàng cướp đi được.
Người có thể trực tiếp cướp đoạt quyền khống chế tượng Thánh Nhân này, không đơn giản!
Ninh Dạ thần thông nói: “Xét theo đạo lý thì người có thể cướp quyền khống chế của Kim chưởng giáo phải có thực lực vượt xa Kim chưởng giáo. Chưa nói tới chuyện trong Trường Thanh giới có người như vậy hay không, ta xin hỏi một chuyện. Nếu người này có bản lĩnh như vậy, có cần hành động bí mật không? Trực tiếp tới cướp rồi đi là được.”
Mọi người lại đờ ra.
Đúng vậy, bây giờ chuyện này rất mâu thuẫn.
Có thể cướp quyền khống chế của Kim Thế Chung thì phải là người có thực lực thông thiên, thế nhưng xét theo thủ đoạn hiện tại, rõ ràng không lợi hại như vậy.
Còn Ninh Dạ, hiển nhiên y không khớp.
Về thực lực thì y không đủ để áp đảo, về hành động thì y không đủ bí mật. Nếu muốn thần không hay quỷ không biết, không cần xuất hiện ngang nhiên như vậy.
Ngay cả Nhậm Phượng Long và Sào Quân Hải cũng cảm thấy chuyện này không liên quan gì tới Ninh Dạ.
Ninh Dạ đã nói: “Tuy để mất tượng Thánh Nhân nhưng không nghĩa là không thể tìm lại. Bắt bừa một người chẳng bằng đối diện với hiện thực, suy nghĩ thật kỹ xem có cách gì không. Nếu người này bí mật ra lệnh, có lẽ thực lực rất bình thường. Chỉ cần tìm được mục tiêu, có lẽ... có thể đoạt lại tượng Thánh Nhân kia. ’
Nghe y nói vậy, trong lòng đám người Kim Thế Chung đồng thời nổi lên hy vọng.
Thịnh Đông Bình còn kích động nói: “Ninh đại điện chủ trí kế vô song, nếu ngươi đã phát hiện ra cách thức của đối phương, chắc chắn có thể tìm ra người này.”
“Manh mối à, ta cũng có. Nhưng mà...” Ninh Dạ trợn trắng mắt một cái: “Liên quan quái gì tới ta? Ta nợ các người à?”
“Hả...”
Kim Thế Chung còn kiêu ngạo: “Ngươi có nghi vấn rất lớn trong chuyện này, ngươi phải tìm được hung thủ để chứng minh cho mình.”
Ninh Dạ lại chẳng hề nể mặt, trực tiếp tuốt ống tay áo: ” Ngươi nói vậy thì đừng trách ta không nể mặt ngươi. Tới đây, tới đây, các ngươi cùng lên cả đi, xem ta chạy nhanh hơn hay các ngươi đánh nhanh hơn.”
Y ngang nhiên nói chuyện chạy trốn như kiểu mình sắp một chọi bốn.
Đám người Sào Quân Hải vừa được chứng kiến thuật Quang Độn của y, biết người này bỏ chạy thiên hạ vô song, rõ ràng là một Quân Bất Lạc thứ hai. Đang định hòa giải thì Kim Thế Chung đã nói: “Dưới phong tỏa của Thánh Vương các ta, ngươi còn định...”
Hắn còn chưa nói xong đã im bặt.
Vì hắn nhớ lại, đòn vừa rồi đã phá hủy phân nửa Thánh Vương các, trận pháp tổn hại nghiêm trọng, phong tỏa không trung có hữu hiệu nữa không cũng là vấn đề.
Lại thêm độn pháp của tên này là Quang Độn? Cấm không có hữu dụng không cũng là vấn đề khác.
Chỗ dựa có vấn đề, cho nên cũng chẳng nói tiếp được.
Ninh Dạ, Trì Vãn Ngưng, Tân Tiểu Diệp cùng cười lạnh nhìn hắn, không chịu nể mặt.
Cuối cùng Thịnh Đông Bình đành cúi người: “Ta không có bất cứ nghi ngờ gì về Ninh đại điện chủ. Với nhân cách của điện chủ, nếu muốn làm chuyện này, chắc sẽ không để lộ mặt, càng không để người khác nắm đằng chuôi. Chắc đại điện chủ cũng thấy rồi đó, mấy người chúng ta không phải người giỏi quan sát phá án. Đại điện chủ đã phát hiện manh mối, nếu có thể giải quyết vụ án này, đoạt lại tượng Thánh Nhân, toàn bộ Thánh Vương các vô cùng cảm kích. ’
Ninh Dạ sắc mặt khổ sở: “Nếu ngươi nói việc nhỏ thì cũng thôi, hôm nào ngươi ra ngoài uống rượu không mang tiền, ngươi bảo ta một tiếng, ta mang tiền tới giúp thì không thành vấn đề. Nhưng bây giờ là chuyện tượng Thánh nhân, chúng ta có phải đồng minh đâu. Nếu ta giúp ngươi, lúc về trả lời ra sao? Chưởng giáo hỏi ta tới Thiên Thánh phủ làm cái gì? À, không có gì, chỉ vân du một hồi, tiện tay giúp Thánh Vương các tìm lại tượng Thánh Nhân thất lạc của bọn họ. Ngươi cảm thấy chưởng giáo nghe xong câu này sẽ nghĩ thế nào về ta? Hạo Thiên môn, Thái Âm môn, Long Dương phủ sẽ nhìn ta như thế nào? Thế này gọi là ăn cây táo rào cây sung! Đại điện chủ Hắc Bạch thần cung Ninh Dạ giúp môn phái đối địch Thánh Vương các tìm về thần vật trấn pháp tượng thánh Nhân... còn có chuyện gì khiến người ta căm ghét hơn chuyện này không?”