Chương 1021 Điều tra 3
“Cái này...” Mọi người cùng im lặng.
Tuyết Yêu Mỗ Mỗ cười lạnh không thôi, trong lòng đã hiểu rõ.
Ninh Dạ nhà ngươi được lắm, không ngờ lại để người khác đi trộm bảo vật.
Vấn đề là ngươi làm như thế nào? Trong số những người ngươi có thể điều động bây giờ, hình như không ai có lực lượng nguyên thần cao hơn Kim Thế Chung?
Việc này đúng là quái dị, bà lão cũng muốn biết chân tướng.
Nếu không phải bà đoán được một chút về dự định của Ninh Dạ, không khéo đã nói luôn: “Không sao, ta đại diện cho Thái Âm môn đồng ý cho ngươi làm.”
Cũng may Thái Âm môn không phá hoại, bên này Thịnh Đông Bình đã quay sang nhìn đám người Kim Thế Chung, thật ra là âm thầm trao đổi.
Nhưng có lẽ đám người này không quen xử lý chuyện như vậy, thảo luận cả nửa ngày vẫn không có kết quả gì.
Ninh Dạ đánh mắt cho Trì Vãn Ngưng, Trì Vãn Ngưng hiểu ý, hạ giọng nói: “Tuy là môn phái đối địch, giúp thì không thể giúp, nhưng giao dịch... thì vẫn được.”
Ánh mắt đám người cùng sáng bừng lên.
Lát sau, vẫn là Thịnh Đông Bình lên tiếng: “Nếu Ninh đại điện chủ có thể giúp chúng ta tìm lại tượng Thánh Nhân, đại điện chủ có thể tùy ý lựa chọn một món thần vật trong Thánh Vương các chúng ta, trừ Long Huyết vương quan ra.”
Cuối cùng cũng đúng đường rồi đấy.
Ninh Dạ thấy vẫn chưa đủ: “Ai da, buôn bán có lời quá nhỉ, một món thần vật đổi một món thần vật, cảm giác như ta còn chiếm lợi là khác.”
Mọi người biết y đang nói mát, thần khí và thần khí cũng có khác biệt.
Lấy Phong Vũ Tiêu Tương kiếm đổi tượng Thánh Nhân, ngươi có đổi không?
Mười cái cũng không.
Long Huyết vương quan cũng kém một chút, ngươi còn nói “trừ”?
Thịnh Đông Bình cười khổ: ” Chuyện này đúng là hơi... oan ức cho điện chủ, thế nhưng... ’
“Thế nhưng cũng không thể thật sự công bằng, dùng một bảo vật giá trị như tượng Thánh Nhân để trao đổi, đúng không?” Tân Tiểu Diệp hé miệng cười nói.
Đúng là như vậy, Thịnh Đông Bình cũng không tiện thừa nhận, đành nói với Ninh Dạ: “Mời đại điện chủ hỗ trợ.”
Ninh Dạ ngẩng đầu suy nghĩ một hồi, nói: “Ta có thể giúp các, cũng coi như rửa sạch hiềm nghi. Nhưng sau khi tìm ra thân phận kẻ này, chuyện truy sát hắn không liên quan gì tới ta. Như vậy không coi là ta giúp các ngươi tìm lại tượng Thánh Nhân, cũng coi là công bằng.”
“Đúng đúng đúng, như vậy rất công bằng!” Kim Thế Chung và Thịnh Đông Bình đồng thanh hô.
Chỉ cần có manh mối, biết là ai làm, đặc biệt là sau khi xác nhận thực lực người này chưa chắc đã mạnh, Thánh Vương các tự tin có tới chân trời góc bể cũng có thể tìm ra kẻ này.
“Nếu thế thì chia hai bên làm việc đi. Vãn Ngưng, nàng tới kho bảo vật của Thánh Vương các xem xem có gì vừa ý.”
Trì Vãn Ngưng cười nói: “Được, đi ngay đây.”
Còn chưa làm việc đã đòi xem thù lao?
Mọi người cùng cắn răng, cố cười hì hì.
Trì Vãn Ngưng tới kho bảo vật, Ninh Dạ cũng chẳng nhàn rỗi.
Trực tiếp gọi người xử lý bột đá tới, bắt đầu tra hỏi.
Nói thật ra đây chỉ là quá trình trung chuyển, y biết thừa Nhàn Vân Lão Nhân sử dụng thủ pháp gì.
Nhưng cần làm màu thì vẫn phải làm màu, vì vậy y hỏi một tràng, khiến mọi người như đi lạc vào sương mù.
Lúc trước ai từng tiếp xúc với bộ đá này? Có nhận được cục đá nào đặc biệt không? Gần đây nhân sự có thay đổi gì không?
Thu thập tất cả tin tức liên quan.
Tin tức cần thiết cũng nằm trong đó, thế nhưng lượng thông tin quá nhiều cho nên cũng khó mà chắt lọc.
Đám người Kim Thế Chung đã bao giờ trải qua chuyện như vậy, cho dù là đường chủ Giám Sát đường của Thánh Vương các chuyên xử lý những chuyện như vậy cũng cảm thấy như muốn hôn mê. Đại đa số đường chủ Giám Sát đường đều giống như Phong Đông Lâm, dùng cách hành hạ tra tấn để thu được tin tức, người như Lạc Cầu Chân quá ít.
Vì vậy chỉ nghe tới mức hai mắt tối thui, căn bản không làm rõ được tình hình.
Sau khi tra hỏi gần đủ tin tức, Ninh Dạ lấy cái ghế ngồi xuống, lại lẳng lặng làm màu, ra vẻ như ta đang suy nghĩ.
Kim Thế Chung thấy y nhắm mắt ngửa mặt lên trời, trong lòng bỗng có suy nghĩ, nếu ta xuất thủ đột ngột, y có phản ứng kịp không? Nhưng ngẫm lại có cố bắt được y thì cũng không tìm được tượng Thánh Nhân mà chỉ gây ra đại chiến, cuối cùng đành phải nhịn.
Cứ thế ra vẻ cả nửa ngày, Ninh Dạ day day huyệt Thái Dương, ra vẻ suy nghĩ quá độ: “Thú vị đây. Nếu ta đoán không sai, vấn đề xuất hiện trên quái vật Hỏa Lân thạch này.”
Thịnh Đông Bình nói: “Vì sao đại điện chủ cho rằng thứ này có vấn đề?”
Ninh Dạ trả lời: “Quái vật vốn rất ít ỏi, hiếm khi xuất hiện một con, ắt phải coi như bảo bối, đa phần sẽ giấu giếm. Nhưng chuyện này lại rất kỳ quái. Các ngươi xem, người vô tình đào được quái vật là một lão thợ mỏ, người này có kinh nghiệm đào mỏ phong phú, theo lý không thể không nhận ra quái vật. Đương nhiên, cũng có thể vì hắn nhát gan, không dám giấu làm của riêng.”