← Quay lại trang sách

Chương 1022 Chứng đạo tại thần 1

“Nhưng quái vật là quái vật, sinh ra là thông linh, biết phản kích. Vậy vì sao một lão thợ mỏ bình thường, sau khi bắt được quái vật lại có thể bình an vô sự nộp lên?”

Đám người Kim Thế Chung gật đầu lia lịa.

Ninh Dạ tiếp tục nói: “Như vậy thì cũng thôi, không khéo là quái vật kia chỉ có chút linh thức, không biết phản kháng. Nhưng vấn đề là vì sao mới lấy được quái vật có một ngày, nó đã tự vỡ tan?”

Thịnh Đông Bình nói: “Vừa rồi đệ tử đã nói rồi mà? Bất cẩn làm vỡ.”

“Có thể không?” Ninh Dạ liếc mắt nhìn hắn: “Quái vật quan trọng cỡ nào? Cứ thế tự vỡ à? Vỡ dễ dàng như vậy à? Sau đó không hiểu sao được mài thành bột phấn?”

Thịnh Đông Bình kích động nói: “Đúng là có vấn đề, ta đi thăm dò ngay đây.”

“Chắc đã là người chết rồi.” Ninh Dạ hừ lạnh.

Quả nhiên, một lát sau Thịnh Đông Bình trở về, cúi đầu ủ rũ: “Người này chết rồi, vừa chết hôm qua.”

Kim Thế Chung cao giọng nói: “Tức là manh mối đứt đoạn rồi?”

“Manh mối đứt đoạn là chuyện tốt, ít nhất nó chứng minh phương hướng là đúng.” Ninh Dạ trả lời.

“Vấn đề là làm sao tìm được lão già kia?” Kim Thế Chung tức giận nói.

“Tìm được hắn là chuyện của các ngươi, chức trách của ta là tìm ra hắn là ai.” Ninh Dạ nói.

Nhậm Phượng Long lập tức nói: “Chỉ biết là lão già có lẽ còn chưa đủ.”

“Đương nhiên, nhưng nếu là tán tu, thế thì tối đa chỉ là tên, tu hành, xuất thân với những thứ khác thì ta mặc kệ đấy.” Ninh Dạ nói.

Trước tiên phải nói hết điều kiện đã.

Đám người nhìn nhau, cùng gật đầu; “Đủ rồi!”

“Thế thì còn chờ gì nữa? Đi thôi.” Ninh Dạ đứng thẳng dậy.

“Đi đâu?”

“Đương nhiên là tới chỗ lão già kia. Lão già này lấy được đồ rồi bỏ chạy, nhưng dẫu sao hắn cũng có nơi ở chứ? Chỉ cần lấy được đồ mà hắn từng dùng, lại dùng phép bói toán suy tính một hồi là biết gốc rễ căn nguyên.”

“Đơn giản vậy à?” Mọi người ngạc nhiên.

Ninh Dạ khinh thường: “Đơn giản như vậy thì lúc nãy các ngươi có biết không? Người khác làm được thì các ngươi cảm thấy đơn giản? Sao nào, định quỵt nợ à? Ta có chứng cứ đấy.”

Nói xong y giơ Lưu Ảnh thạch lên.

“...”

Quan trọng nhất là nhìn dáng vẻ hiện tại của Ninh Dạ, rõ ràng là phường vô lại, đâu có chút phong phạm nào của đại điện chủ?

❖ ❖ ❖

Đúng như Ninh Dạ đã nói, tìm thấy nơi ở của Nhàn Vân Lão Nhân, lại dùng phép bói toán suy tính một hồi, cho dù không có thần vật như Côn Lôn kính cũng có thể kiếm được rất nhiều manh mối.

Thế thì cũng thôi, quan trọng nhất là sau khi tra xét một hồi, mọi người phát hiện: Đúng là chuyện này không liên quan gì tới Ninh Dạ.

Nhàn Vân Lão Nhân đến từ nửa năm trước, lúc trước luôn làm việc trong khu mỏ, sau khi thăm dò được chi tiết mới bắt đầu hành động. Kế hoạch của lão đơn giản mà hiệu suất cao, chỉ một mình lão là hoàn thành được, hoàn toàn không có bóng dáng Ninh Dạ ra tay, càng không cần thiết.

Điều duy nhất không thể giải thích được là vì sao tu vi của người này yếu như vậy mà còn có thể tu hú chiếm tổ chim khách, nhưng hiển nhiên đây không phải vấn đề của Ninh Dạ mà là chuyện bọn họ phải đối mặt.

Nói chung, mục tiêu rõ ràng, mọi chuyện cũng rõ ràng.

Đối mặt với tình huống như vậy, Kim Thế Chung không muốn trở thành trò cười hay kẻ tư lợi bội ước, thế thì đành phải ngoan ngoãn dâng một món thần vật lên. Cũng may hắn còn có thể tự an ủi, không có Ninh Dạ hỗ trợ cũng không thể tìm ra gốc gác kẻ này.

Trì Vãn Ngưng thì vui mừng chọn một món thần vật.

Đó là một bộ áo lưới hoa, có công dụng đặc biệt, đó là có thể tự động thay đổi màu sắc và kiểu dáng theo tâm trạng.

Trì Vãn Ngưng được tôn là đệ nhất mỹ nhân trong Hắc Bạch thần cung, đương nhiên cũng cần có bảo bối thích hợp với thân phận mỹ nhân của bản thân, khổ nỗi trong Cửu Đại Tiên Môn chỉ chú trọng sát phạt, không để ý vẻ ngoài, có lẽ cũng có pháp bảo này, nhưng khó mà kiếm được thần vật như vậy, Trì Vãn Ngưng thấy nó là lập tức lựa chọn.

Tác dụng phụ trợ nhiều rồi, tác dụng chính lại thành hơi yếu.

Vì vậy tuy tôn là vạn pháp bất xâm, chư tà tránh lui, giọng điệu còn lớn lối hơn Lưỡng Nghi Càn Khôn quyển, nhưng Trì Vãn Ngưng cảm thấy có thể mạnh hơn pháp bảo nhất phẩm là tốt lắm rồi.

Mỹ nhân mà, làm gì có chuyện ngày nào cũng đánh đánh giết giết, mấy chuyện tanh máu ấy cứ giao cho nam nhân hoặc loại mụ đàn ông như Tuyết Yêu Mỗ Mỗ xử lý là được.

Tuyết Yêu Mỗ Mỗ không biết mình bị coi là mụ đàn ông, đầu óc chỉ nghĩ tới chuyện hôm nay.

Lúc này bà lão đã hiểu.

Không cần hỏi, chắc chắn Ninh Dạ đã biết Nhàn Vân Lão Nhân này từ lâu, hơn nữa còn luôn nhìn chằm chằm vào hắn.

Chẳng trách y đòi đánh cược với mình, hóa ra y đã chuẩn bị từ sớm, đúng là gã bại hoại gian xảo.