Chương 1023 Chứng đạo tại thần 2
Nhưng điều này cũng mang một ý nghĩa khác, đó là Ninh Dạ đã biết một số chuyện về Nhàn Vân Lão Nhân, nếu không phải như vậy, y tuyệt đối không thể khẳng định Nhàn Vân Lão Nhân có thể đánh cắp tượng Thánh Nhân.
Cũng phải hỏi cho rõ ràng.
Mắt thấy mọi chuyện đã xử lý gần xong, Tuyết Yêu Mỗ Mỗ quay sang nói với đám người Kim Thế Chung: “Nếu không còn chuyện gì, lão thân cáo từ trước. Ngày sau có duyên sẽ gặp lại.”
Nói xong đã kéo Ninh Dạ đi khỏi.
Kim Thế Chung mong nhớ tượng Thánh Nhân, cũng không giữ người, lập tức hạ lệnh truy tìm lão già kia khắp bốn phía. Hiện tại lão già này còn chưa biết mình đã bại lộ, chắc còn đang đắc ý trong thành.
Thịnh Đông Bình lại tiếc nuối, hắn kết bạn với Ninh Dạ tâm đầu ý hợp, còn muốn giữ Ninh Dạ ở lại thêm một thời gian, khổ nỗi Ninh Dạ cũng đang muốn đi.
Mãi tới lúc bay xa, Tuyết Yêu Mỗ Mỗ đang định hỏi thì Ninh Dạ suỵt một tiếng: “Mỗ mỗ, ta biết ngươi muốn nói gì. Nhưng bây giờ ta không muốn nói gì cả, chỉ muốn ngủ một giấc ở đây. ’
“Ngươi nói cái gì?” Tuyết Yêu Mỗ Mỗ ngớ người.
Ninh Dạ cười nói: “Cứ ngồi yên xem trò, cũng xem xem liệu có cơ hội vớt ít lợi ích hay không. Không khéo Kim Thế Chung không bắt được lão già kia, ngược lại rơi vào tay chúng ta thì sao?”
Lúc này Nhàn Vân Lão Nhân đang ở trong một quán trọ tại Thiên Thánh phủ.
Lão biết sau khi ăn trộm thành công, chắc chắn Thánh Vương các sẽ giới nghiêm toàn thành, lúc này mà chạy trốn chẳng khác nào chui đầu vào lưới, vì vậy cất tượng Thánh Nhân đi, thản nhiên tự đắc tìm một quán trọ ở lại.
Tu vi của hắn có hạn, chỉ là Vạn Pháp, tự biết thuật biến hình của mình không thể qua mắt được, để tránh bị phát hiện, lão dứt khoát dùng hình dạng vốn có của mình, đằng nào lũ người kia cũng không biết là ai làm.
Tâm huyết dâng trào, ra khỏi phòng trực tiếp đi xuống đại sảnh gọi một phần rượu, hai lạng đậu phộng, dương dương tự đắc uống rượu, miệng ngâm nga một khúc nhạc dân gian.
Đang ăn uống thì thấy một người đi vào.
Người này là một nam nhân cao to để râu quai nón, đi tới trước mặt Nhàn Vân Lão Nhân ngồi xuống hô: “Tiểu nhị, đưa rượu lên đây, thêm chút thịt nữa!”
Lão già Nhàn Vân có vẻ bất mãn: “Chỗ này có người rồi.”
“Ta thấy rồi, sao nào? Ngươi ngồi được, ông đây không ngồi được chắc?” Gã cao to nói năng rất bỗ bã.
Lão già Nhàn Vân khẽ nhíu mày: “Bên cạnh còn có bàn trống kìa.”
Gã cao to lại đổi giọng, cười đểu nói: “Nhưng ta muốn ngồi đây, cảm thụ khí tức thánh nhân đấy.”
Nghe xong câu này, Nhàn Vân Lão Nhân thầm kinh hãi.
“Đừng cử động.” Gã cao to lại đổi giọng: “Nếu động thủ e là sẽ kinh động tới Thánh Vương các mất. À đúng rồi, hình như quên không nói cho ngươi, bọn họ biết là ngươi làm rồi.”
Nhàn Vân Lão Nhân chỉ cảm thấy toàn thân bứt rứt, khóe mắt như muốn nứt ra: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Tiểu nhị đã bưng rượu và thức ăn lên.
Gã cao to uống rượu ăn thịt, miệng nói ậm ừ: “Kim Thế Chung đã phát động Huyền Thiên Triệt thần thông, Nhậm Phượng Long bố trí Ám Lôi Chức Ảnh, Sào Quân Hải phát động mười vạn quỷ quân, Thịnh Đông Bình khởi động Chân Ngôn chi thuật, chỉ cần ngươi ra khỏi quán trọ này, thuật biến hình sẽ bị phá, độn pháp vô dụng, cho dù là tượng Thánh Nhân cũng bị kiềm chế. Cố xông ra không được, lén lút đi ra lại càng không, lên trời không lối, xuống đất không đường.”
Nhàn Vân Lão Nhân tức tới nổ phổi nhưng không dám cử động.
Gã cao to vẫn rất bình tĩnh: “Nhưng thủ đoạn của bọn họ đều là phong tỏa bỏ trốn, vì vậy cần có môn hạ đệ tử kiểm tra bên trong. Thế nên không cần hốt hoảng, chỉ cần không phải đại năng Vô Cấu đích thân tới tra xét ngươi, ta có thể giúp ngươi qua cửa này.”
Trong lúc trò chuyện, vài tu sĩ Thánh Vương các đã đi lại trên đường, đang lục soát từng nhà, mấu chốt nhất là trên tay còn cầm chân dung mình.
Nhàn Vân Lão Nhân biết hỏng chuyện rồi.
Người này nói không sai, hành tung đã lộ.
“Ngươi là người Ninh Dạ phái tới à? Ngươi định làm thế nào?” Nhàn Vân Lão Nhân cũng ý thức được, trong tình huống này, lời giải thích duy nhất chính là Ninh Dạ.
Quả nhiên y nhắm vào mình khốn kiếp!
Gã cao to nhấc chân, gãi chân đầy thô kệch, một mùi thối lan tràn.
Lúc này gã cao to mới nói: “Ta hỏi ngươi đáp, nếu không hợp tác, ta đi luôn đấy.”
Nhàn Vân Lão Nhân hừ một tiếng nói: “Rõ ràng ngươi là nữ giới nhưng cố tình làm bộ như vậy? Hừ, ngươi là Công Tôn Điệp đúng không?”
Gã cao to ngạc nhiên, gương mặt biến hóa, không ngờ lại trở lại thành Công Tôn Điệp.
Cô cứ thế trở lại nguyên dạng nhưng người xung quanh lại như không nhìn thấy, nhưng nhìn lại bàn chân đen thối hoắc kia đã thành bắp chân ngọc ngà, cái gọi là mùi khối, hóa ra là mùi hương khói, còn mang theo cảm giác mê hoặc lòng người.