Chương 1024 Xuất thủ 1
Nhàn Vân Lão Nhân hừ một tiếng nói: “Thủ đoạn được lắm, đây là mê hương của ma môn phải không? Nhưng chưa chắc đã đối phó được với Thánh Vương các.”
“Ngươi thì biết cái quái gì?” Công Tôn Điệp cũng chẳng muốn giải thích cho hắn biết đột phá của bản thân trên phương diện này trong thời gian vừa qua, cô trực tiếp hỏi: “Ngươi và thánh nhân kia có quan hệ gì?”
Vừa mở miệng đã là vấn đề trí mạng.
Nhàn Vân Lão Nhân hừ một tiếng, không trả lời.
Lúc này vài tu sĩ Thánh Vương các bên ngoài đã đi vào.
Nhàn Vân Lão Nhân căng thẳng hẳn lên, nhưng mấy tên tu sĩ Thánh Vương các thấy Nhàn Vân Lão Nhân xong lại không có bất cứ phản ứng gì, đối chiếu từng người rồi đi lên lầu, chỉ để lại một người trong đại sảnh.
Công Tôn Điệp thấy lão không đáp, đột nhiên vỗ bàn một cái, chỉ vào Nhàn Vân Lão Nhân kêu lên: “Hắn chính là kẻ trộm tượng Thánh Nhân mà các ngươi muốn tìm!”
Nhàn Vân kinh hãi, chỉ thấy tu sĩ Thánh Vương các đã nghe tiếng hô đi tới.
Nhàn Vân Lão Nhân trừng mắt nhìn Công Tôn Điệp, Công Tôn Điệp cười lạnh: “Ngươi còn một chút cơ hội cuối cùng.”
Nhàn Vân Lão Nhân cắn răng nói: “Ta chính là thánh nhân, thánh nhân chính là ta! Ngươi làm được gì nào?”
Tu sĩ Thánh Vương các đã đi tới bên cạnh Nhàn Vân Lão Nhân, nhìn hắn một cái, lại nhìn Công Tôn Điệp một cái: “Thánh Vương các đang làm việc, các ngươi đừng có làm ồn, nếu không ta kéo hết đi đấy!”
Nhàn Vân Lão Nhân ngẩn ra, ra tay hiểu được, là Công Tôn Điệp dùng ảo thuật mê hoặc tu sĩ kia, những lời cô nói, tới tai tu sĩ Thánh Vương các lại là nội dung khác.
Hóa ra nữ nhân này không chỉ giỏi về biến hình mà còn giỏi về ảo thuật.
Chắc chắn là Ninh Dạ dạy cô ta.
Tu sĩ Thánh Vương các nói xong không đi ngay mà đứng bên cạnh họ.
Công Tôn Điệp lẩm bẩm: “Đừng khoác loác với bà đây, nguyên thần thánh nhân vẫn còn, con mẹ nó ngươi là thánh nhân thế quái nào được?”
Nhàn Vân Lão Nhân hừ một tiếng nói: “Ngươi đúng là to gan, không sợ phân thần của Kim Thế Chung tra xét, phá ảo thuật của ngươi à?”
“Thế cũng là ngươi chết chứ không phải ta chết. Muốn kéo dài thời gian thì tùy ngươi.” Công Tôn Điệp cười lạnh.
Nhàn Vân Lão Nhân bị lời nói của cô làm cho đờ cả người: “Nếu ta nói thật, ngươi có bỏ qua cho ta không?”
“Thế thì phải xem ngươi nói thật được bao nhiêu phần hay có hợp tác hay không. Nhưng đừng trách ta không nhắc ngươi, năm xưa ngươi làm việc bí ẩn như vậy mà vẫn bị Ninh Dạ phát hiện. Không phải ngươi cảm thấy mình có bản lĩnh giấu giếm được Ninh Dạ đấy chứ? Nếu ngươi còn dám nói dối, đừng trách chúng ta không khách khí, đoạt tượng Thánh Nhân của ngươi, lại biến ngươi thành ngu ngốc rồi ném cho Kim Thế Chung. Hừ, có ngươi gánh tội thay, có nói thế nào thì trách nhiệm cũng không rơi xuống đầu chúng ta.”
“Hơn nữa.” Công Tôn Điệp lại bồi thêm một câu: “Cho dù có bị bọn họ phát hiện, chúng ta cũng không sợ.”
Cô ra vẻ bà đây ăn trộm là chuyện đương nhiên, thiên hạ này chẳng ai làm khó được ta, khiến Nhàn Vân Lão Nhân cũng rất bất đắc dĩ.
Quan trọng nhất, lão biết đây là sự thật.
Đành phải nói: “Nguyên thần thánh nhân rất cường đại, tuy bị các ngươi bắt được nhưng vẫn phân ra một luồng ý niệm, vì vậy lão già ta đây không nói dối.”
Công Tôn Điệp vỗ bàn nói: “Chủ quán, rượu thịt này chẳng ra cái quái gì cả! Con mẹ nó, ngươi mở hắc điếm à?”
Tu sĩ Thánh Vương các tức giận nói: “Đừng làm ồn!”
Nhàn Vân Lão Nhân bất đắc dĩ, đành nói tiếp: “Bình thường thì nguyên thần ý niệm phân chia, sẽ coi chủ thể là ý thức, phần còn lại sẽ bị tiêu trừ. Thế nhưng thánh nhân lại khác, tu vi tới bước của ta, đạo nằm ở thần. Ta lại đi theo đạo về Tạo Hóa, cho nên mới có ngoại lệ.”
“Đạo nằm ở thần?” Trì Vãn Ngưng và Ninh Dạ trên không trung cùng kinh ngạc.
Không ngờ một Nhàn Vân Lão Nhân mà có thể nói ra huyền bí của cảnh giới thứ bảy.
Nòng cốt của chứng đạo chính là dùng thần chứng đạo?
Hóa ra là thế!
Hóa ra là khác biệt như vậy.
Ninh Dạ đã dùng âm linh truyền âm nói: “Hắn thẳng thắn thừa nhận bản thân là ý thức của thánh nhân lưu lại không phải là hắn thành thật mà là vì hành động của hắn lúc trước rất giống như vậy. Chúng ta đang đoán vậy nên hắn nói thế. Hắn phối hợp như vậy chắc chắn còn có bí mật, tiếp tục hỏi hắn, nhưng cố tình hỏi một số thứ khác, đợi hắn nói nhiều sẽ có chỗ tự mâu thuẫn, xuất hiện sơ hở.”
Giữa bầu trời, Ninh Dạ nằm trên áng mây, tâm linh tương thông với Công Tôn Điệp và Trì Vãn Ngưng, trò chuyện hết sức thoải mái.
Tuyết Yêu Mỗ Mỗ thấy vậy chỉ biết ngây ngẩn.
Ngươi định tìm cơ hội vớt ít lợi lộc cơ mà?
Nằm ở đây làm cái quái gì?
Vốn không định hỏi, nhưng không kiềm chế nổi lòng hiếu kỳ, đành phải nói: “Ngươi ngủ ở đây, thoải mái lắm à?”
“Thoải mái, thoải mái lắm ấy.” Ninh Dạ gật đầu liên tục.