Chương 1025 Xuất thủ 2
Có đại mỹ nhân như Trì Vãn Ngưng ở bên cạnh đấm lưng bóp eo cho, sao lại không thoải mái?
Tuyết Yêu Mỗ Mỗ tức giận nói: “Ngươi không thể vô liêm sỉ như vậy được, đi đi chứ?”
“Đi, đi đâu tìm lão già kia? ’
Cuối cùng Tuyết Yêu Mỗ Mỗ cũng đợi được câu này: “Thế ngươi nằm là tìm được?”
Ninh Dạ nói: “Không cần chúng ta tìm, đợi Thánh Vương các tìm thấy rồi ra tay cướp là được rồi mà?”
Tuyết Yêu Mỗ Mỗ không ngờ y lại có ý định này, cười lạnh nói: “Ngươi cảm thấy ngươi cướp được sao?”
Ninh Dạ lười biếng nói: “Cá cược giữa chúng ta là lấy được tượng Thánh Nhân. Được hay không được ta cũng muốn thử một chút.”
Chậc.
Quên mất còn vụ đánh cược.
Tuyết Yêu Mỗ Mỗ hừ một tiếng, thẳng thắn ngồi xuống: “Được, lão thân phải xem thử ngươi làm sao cướp được tượng Thánh Nhân từ tay Thánh Vương các.”
Nói xong lẳng lặng chờ đợi.
Trong quán trọ bên dưới, Công Tôn Điệp còn đang bức cung.
Theo sắp xếp của Ninh Dạ, đầu tiên là đánh trống lảng hỏi một số chuyện không quan trọng.
Cái gì mà ngươi là người phương nào? Trước đây làm gì? Đã kết hôn chưa, có con cháu không.. vân vân.
Nhàn Vân Lão Nhân không ngờ cô lại hỏi mấy thứ này, đành trả lời từng câu một.
“Lão nhi là một phần chân linh chuyển hóa thành, thân thể đang ký gửi bây giờ chỉ là một thôn dân nơi sơn dã ở vùng hẻo lánh tại Hàn Châu... Ngươi không cần dọa ta, lão phu không sợ chết, phần chân linh của ta bất diệt, qua vạn năm cũng vẫn tồn tại, cho dù ngươi có giết ta cũng chỉ là một lần chuyển thế trùng sinh mà thôi, bây giờ cúi đầu chẳng qua là muốn bảo vệ tượng Thánh Nhân. Nhưng lão phu đã nghĩ thấu đáo rồi, hôm nay nha đầu nhà ngươi tới đây chắc chắn không có ý tốt. Tượng Thánh Nhân này không rơi vào tay Thánh Vương các thì cũng rơi vào tay các ngươi. Nếu đã thế, làm sao lão phu phải phối hợp với ngươi? Có giỏi thì ngươi cứ giết lão phu đi.”
Nhàn Vân Lão Nhân ngang nhiên ngẩng đầu lên, có ý ta không sợ chết, giỏi thì giết đi.
Công Tôn Điệp cười lạnh nói: “Nghe có lý quá nhỉ? Nhưng nếu ngươi thật sự không sợ chết thì đừng có nhấn mạnh chuyện này. Cái nghề lừa gạt này càng nhấn mạnh cái gì thì càng không đáng tin cậy. Theo ta thấy, không phải ngươi không sợ chết, ngược lại khá sợ chết là khác!”
Nhàn Vân Lão Nhân kinh hãi: “Lão phu là nguyên thần thánh nhân chuyển thế, đạo nằm tại thần, vạn thế vô kiếp. Ngươi giết ta, tới lúc là chuyển sinh quay về, chắc chắn sẽ giết sạch môn phái của ngươi báo mối thù này!”
Công Tôn Điệp lười biếng nói: “Ta không có cảm tình với Ma môn, ngươi muốn tàn sát Ma môn cũng coi như làm một chuyện tốt trên cõi nhân gian này.”
“Thế... thế còn Hắc Bạch thần cung thì sao?” Lão già kêu lên.
Công Tôn Điệp liếc mắt nhìn lão: “Còn chối cãi? Năm năm trước ngươi lẻn vào Thái Âm môn, đánh cắp một di vật thánh nhân, sau đó bỏ trốn trong đêm, lại tới Phi Vũ tông, chuyển sang Tây Hà thủy trại..."
Công Tôn Điệp thuật lại lần lượt từng chuyện lão đã làm trong mấy năm nay. Nhàn Vân Lão Nhân nghe mà run lẩy bẩy.
Quả nhiên bọn họ luôn nhìn chằm chằm vào mình!
Bọn họ vẫn luôn quan sát mình!
Công Tôn Điệp vỗ bàn một cái nói: “Thời gian năm năm, đi hai mươi ba nơi, thu thập gần đủ di vật thánh nhân, chỉ còn lại hai món cuối cùng là tượng Thánh Nhân này và vật trong Thanh Huyền thiên ở Hắc Bạch thần cung. Nếu ngươi có thể luân hồi bất tử, mấy ngàn năm trước ngươi làm cái gì? Vì sao tới bây giờ mới làm mấy chuyện này?”
Câu nói này đánh trúng điểm yếu.
Đúng vậy, nếu ngươi có thể luân hồi bất tử, thế thì bao năm qua ngươi làm cái gì?
Nhàn Vân Lão Nhân run rẩy: “Ta... mấy năm trước ta chưa tỉnh lại, là do dị động năm đó, mặt đất chấn động...”
Quả nhiên là thế!
Năm đó Ninh Dạ gắn Thương Thạch vào bàn xoay bạc, khiến mặt đất chấn động một cách kỳ lạ, tuy rằng sau đó không phát hiện ra chuyện gì.
Nhưng bây giờ xem ra, hình như đã đánh thức một ý thức nào đó đang ngủ say.
Có điều, tuy chuyện này trông thì rất hợp lý nhưng khả năng diễn xuất vụng về của Nhàn Vân Lão Nhân lại nói rõ có vấn đề, cũng khiến Ninh Dạ và Công Tôn Điệp hiểu, e rằng mọi chuyện không phải như vậy.
Ít nhất không phải như Nhàn Vân Lão Nhân đã thừa nhận.
Công Tôn Điệp bèn nói: “Nếu ngươi không nói, ta sẽ giết ngươi thật rồi mang tượng Thánh Nhân đi.”
Nhàn Vân Lão Nhân cũng biết chắc không giữ được tượng Thánh Nhân nữa rồi, thầm hạ quyết tâm, đang định mượn lực lượng của tượng Thánh Nhân giết chết Công Tôn Điệp, giết thẳng ra, ít nhất cũng phải đồng quy vu tận.
Thì Công Tôn Điệp đột nhiên đổi giọng: “Nhưng nếu ngươi chịu giao di vật thánh nhân khác ra, có lẽ ta có thể bỏ qua cho ngươi.”
“Cái gì?” Nhàn Vân Lão Nhân ngơ ngác.
Công Tôn Điệp duỗi tay ra: “Ta thề với thiên địa, giao ra tất cả các di vật khác ngoài tượng Thánh Nhân, ta sẽ đi ngay lập tức, tuyệt đối không làm khó dễ ngươi. Không những thế, khi ngươi gặp nạn, không khéo còn giúp ngươi một tay. ’