← Quay lại trang sách

Chương 1026 Đánh cướp 1

Nhàn Vân Lão Nhân hung hăng nhìn Công Tôn Điệp, không hiểu nổi cô có ý đồ gì.

“Sao nào? Vẫn không đồng ý?” Ánh mắt Công Tôn Điệp cũng hóa thành âm trầm.

Nhàn Vân Lão Nhân hít một hơi dài: “Có một số thứ đã đặt vào trong tượng Thánh Nhân, không thể lấy ra.”

“Thế thì đưa những thứ ngươi lấy ra được.”

“Cho ngươi, ngươi sẽ đi? Không vạch trần ta?”

“Đương nhiên.”

“Ninh Dạ cũng không được xuất thủ.”

“Đương nhiên.”

“Được! ’ Nhàn Vân Lão Nhân cũng khá quả quyết, ném một túi trữ vật ra.

Công Tôn Điệp nhận lấy xem thử, cười nói: “Coi như ngươi thức thời.”

Nói xong bỏ đi thật.

Nhàn Vân Lão Nhân không ngờ Công Tôn Điệp lại tuân thủ lời hứa như vậy, hắn đưa cho Công Tôn Điệp thật ra là muốn gắp lửa bỏ tay người, thấy cô đi như vậy cũng ngạc nhiên.

Chết tiệt! Lần này phiền phức rồi, còn một món đồ quan trọng trong túi trữ vật, vốn định dùng để tráng sĩ chặt tay, bây giờ cô ta đi mất, mồi nhử cũng vô dụng, coi như tặng không.

Mới nghĩ đến đây, còn chưa kịp hành động đã cảm thấy một luồng sát khí!

Không được!

Là tu sĩ Thánh Vương các bên cạnh.

Công Tôn Điệp đi, ảo thuật của cô cũng được giải trừ.

Trong mắt tu sĩ Thánh Vương các, người ngồi bên đó đột nhiên hóa thành một ông lão.

Hắn cầm chân dung, lại nhìn ông lão, lại nhìn chân dung, nhìn ông lão, nhìn chân dung, chỉ trong chớp mắt đã đối chiếu vài lần.

Ông lão kia cũng ngơ ngác.

Bốn mắt nhìn nhau trong khoảnh khắc, sau đó ầm một tiếng, một làn sóng khí ầm ầm quét qua.

Sau đó chỉ thấy một nắm đấm khổng lồ phá tan nóc nhà, như người khổng lồ khai thiên đánh thẳng tới bầu trời.

Trên bầu trời xuất hiện hào quang đủ mọi màu sắc, cực kỳ bắt mắt.

Đồng thời tiếng hét phẫn nộ của đám người Kim Thế Chung cũng vang lên: “Ở đây!”

Bốn vị đại năng Niết Bàn đồng thời xuất thủ.

Chỉ thấy một luồng hào quang vàng kim phủ xuống dưới, che kín người khổng lồ.

Kim Thế Chung thấy rõ người khổng lồ kia là tượng Thánh Nhân biến thành, nhưng không biết vì sao uy lực mà tượng Thánh Nhân thể hiện trong thời khắc này còn cường đại hơn trong tay hắn.

Tên trộm này còn dùng bảo vật tốt hơn mình?

Chuyện này khiến Kim Thế Chung kích động hẳn lên.

Chắc chắn kẻ này có lai lịch không nhỏ!

“Bắt sống lão già này!” Kim Thế Chung hô to.

BỐn luồng lực lượng hùng hồn hóa thành lao ngục vô biên, như tòa núi cao đè xuống, áp chế gắt gao bức tượng Thánh Nhân kia, lộ rõ phong thái đại năng.

Thiên Thánh phủ xuất hiện động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên Tuyết Yêu Mỗ Mỗ cũng thấy.

“Bọn họ tìm ra thật rồi, nhưng nhìn dáng vẻ này, e là ngươi không có cơ hội vớt lợi lộc gì rồi.” Tuyết Yêu Mỗ Mỗ hừ một tiếng nói.

Ninh Dạ vẫn rất bình tĩnh: “Cá cược vẫn còn, mỗ mỗ không định thử à?”

“Lão thân còn chưa hồ đồ, cướp bảo bối từ tay bốn Niết Bàn, không làm được.”

“Thế nếu lão già này xông ra khỏi Thiên Thánh phủ? Có phải sẽ có cơ hội không?”

Tuyết Yêu Mỗ Mỗ ngớ người: “Xông ra? Làm sao xông ra? Thánh Vương các bố trí thần cấm thiên la địa võng, tứ đại Niết Bàn đồng thời xuất thủ, lão già này có năng lực thông thiên cũng chẳng ra được.”

“Vì vậy phải có người giúp hắn một tay.”

Nói xong, trong tay Ninh Dạ đã xuất hiện một vật.

Chính là cái khay bạc kia.

Y tiện tay triệu hồi một con yêu thú, nhét cái khay bạc vào tay nó, đặt Thương Thạch lên trên.

Chỉ nghe “ong” một tiếng, mặt đất lại rung chuyển.

Tâm thần mọi người lại chấn động, như bị ai bóp nghẹt trái tim.

Yêu thú kia chết ngay lập tức, một luồng tiên phong nâng khay bạc lên, Ninh Dạ chỉ tay một cái, Thương Thạch lại nâng lên, lại hạ xông. Trong quá trình lên xuống không ngừng này.

Ầm ầm ầm ầm!

Trái tim mọi người chấn động điên cuồng, ngay cả Tuyết Yêu Mỗ Mỗ cũng có cảm giác nguyên thần xao động, lại có áp lực khủng khiếp không cách nào kiềm chế, cứ như thời khắc này bà đã hóa thành phàm nhân, trái tim sắp ngừng đập qua đời, khiến bà lão kinh ngạc tới mức con mắt muốn lồi ra.

“Đây là...”

“Di vật thánh nhân, ta vô tình nhận được, chỉ biết mỗi cách dùng này.” Ninh Dạ cũng không giấu bà, cười nói: “Không thể giết chết người, nhưng có thể... đảo lộn thần thức, khiến người ta có sức mà không dùng được.”

Sau tiếng nói của y, chỉ nghe một tiếng ầm vang vọng rồi thấy tượng Thánh Nhân bên dưới vung bàn tay khổng lồ lên, không ngờ lại giãy khỏi trói buộc.

Bốn người Kim Thế Chung đồng thời bị đánh bay, thiết quyền đánh thẳng lên đại trận trên trời, bầu trời như tan vỡ, xuất hiện tầng tầng vết rạn, chỉ trong chớp mắt đã tạo thành một mạng nhện khổng lồ.

Quả nhiên, thứ này không những không ảnh hưởng tới tượng Thánh Nhân, ngược lại còn có trợ giúp?

Khoảnh khắc sau tượng Thánh Nhân lại vung quyền, đánh liền vài đòn nặng nề, như khai thiên, không ngờ lại xé rách cả bầu trời. Tiếp đó tượng Thánh Nhân bay lên, lao thẳng ra ngoài tầng trời.

Ninh Dạ dừng tay, Thương Thạch ngừng hạ xuống khay bạc.