← Quay lại trang sách

Chương 1027 Đánh cướp 2

“Đừng để hắn chạy!” Bốn người Kim Thế Chung điên cuồng đuổi theo.

Ninh Dạ tiện tay ném cho Tuyết Yêu Mỗ Mỗ một tấm gương: “Thứ này có thể khóa chặt lấy tượng Thánh Nhân. Mỗ mỗ, muốn cướp tượng Thánh Nhân, cơ hội tới rồi đấy.”

Tuyết Yêu Mỗ Mỗ ngớ người: “Ngươi bảo ta cướp?”

Ninh Dạ nhún vai: “Cho ngươi cơ hội rồi, có muốn hay không cũng tùy ngươi. Đằng nào ra khỏi Thiên Thánh phủ, trời đất bao la, cho dù thất bại thì Kim Thế Chung cũng không làm gì được ngươi.”

“Còn ngươi thì sao?” Tuyết Yêu Mỗ Mỗ biết chắc chắn mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Ninh Dạ trả lời: “Vãn Ngưng tới kho báu của bọn họ, đã để lại cọc tiêu ở đó. Đương nhiên ta phải tới đánh cướp một phen.”

“...”

Ngươi ác lắm!

Hóa ra lúc trước ngươi đòi lợi ích là giả, cướp giật mới là thật!

Tuyết Yêu Mỗ Mỗ cười lạnh một tiếng: “Ngươi định lợi dụng mỗ mỗ ta kiềm chế bốn người Kim Thế Chung, đợi ngươi đánh cướp Thánh Vương các xong lại quay về cướp tượng Thánh Nhân?”

“Đúng vậy, thế mỗ mỗ có chấp nhận để ta lợi dụng không? Cá cược vẫn còn, nếu trong tình huống như vậy ngươi vẫn không thắng được, thế thì không thể trách ta. ’

Tuyết Yêu Mỗ Mỗ vốn là người hào hùng, Ninh Dạ công bằng như vậy, bà lão không tức giận mà còn tán thưởng: “Thần vật nhiều mấy mà không hợp với bản thân thì có ích lợi gì? ’

“Ta cũng không định sử dụng, nhưng bản thân không dùng đến thì cũng không thể để đối thủ cầm được. Hơn nữa ai mà không có thuộc hạ cơ chứ."

“Ha ha ha ha!” Tuyết Yêu Mỗ Mỗ ngửa mặt lên trời cười ha hả: “Thằng nhãi được lắm! Quả nhiên chỉ có ngươi, tính toán tinh tường, khẩu vị lại không nhỏ, chẳng trách làm được đại sự như vậy. Đã thế, lão thân cũng không khách khí nữa! Ẩm Tuyết, sư phụ đi trước một bước, ngươi cứ theo Ninh Dạ đi. ’

Nói xong đã hóa thành một ánh tuyết, đuổi theo đám người Kim Thế Chung.

Bên này, Ninh Dạ thấy Tuyết Yêu Mỗ Mỗ đã đi rồi bèn nói: “Được rồi, bây giờ chúng ta cũng đi thôi.”

“Đừng quên còn có ta!” Công Tôn Điệp kêu một tiếng rồi xuất hiện, ném túi trữ vật cho Ninh Dạ.

Ninh Dạ nhận lấy, cuốn lấy đám người Trì Vãn Ngưng, Tân Tiểu Diệp, phát động thuật Quang Độn, khoảnh khắc sau đã xuất hiện trong kho chứa bí mật của Thánh Vương các.

Đại trận cấm không của Thánh Vương các tổn hại hai lần liên tiếp, đã bị trọng thương, lại thêm Trì Vãn Ngưng bố trí cọc tiêu từ trước, có thể nói lần này tiến vào cực kỳ dễ dàng.

Bốn người vừa xuất hiện, một tu sĩ đã phát hiện ra tung tích, còn chưa kịp có phản ứng gì thì Ninh Dạ đã vung ống tay áo, tu sĩ kia trúng ảo thuật, ngơ ngơ ngác ngác đi ngược trở lại.

Ninh Dạ đã mở kho bảo vật, bốn người đi vào.

Kho chứa bí mật của Thánh Vương các vốn cũng có tầng tầng lớp lớp cơ quan, cấm chế chi chít.

Trong trong mắt Ninh Dạ, những cấm chế này đều là trò vặt, tất cả đều không lọt nổi pháp nhãn của y, chỉ giơ tay nhấc chân, dễ dàng phá giải.

Trì Vãn Ngưng, Công Tôn Điệp và Tân Tiểu Diệp hưng phấn vơ vét liên tục.

Công Tôn Điệp còn thả cả Nhạc Tâm Thiện ra, hung hăng đá vào mông hắn một cái: “Mau làm việc đi!”

Hành động của Nhạc Tâm Thiện bị khống chế, không tự chủ được chứ tâm trí vẫn còn nguyên, vừa giúp Công Tôn Điệp thu thập bảo vật, vừa trừng mắt nhìn Ninh Dạ. Người thì cầm theo bảo vật đi về phía trước, đầu thì trực tiếp vặn ra sau lưng nhìn Ninh Dạ, cứ như lưng mới là trước ngực hắn.

Ninh Dạ không hứng thú gì với bảo vật, đối với y cướp bảo bối chẳng khác nào ăn cơm, hiếm có với không hiếm có gì đều không quan trọng, quan trọng là phải ăn cơm.

Toàn bộ chú ý của y đều đặt lên người Nhạc Tâm Thiện.

Nhạc Tâm Thiện nhìn mình như vậy, khiến y không khỏi mỉm cười: “Ta phát tài, ngươi không vui đúng không? Ta có thể hiểu được. Thật ra có lúc cách trả thù tốt nhất là để kẻ thù của ngươi thấy ngươi sống tốt như thế nào. Mà chuyện còn tốt hơn nữa là ngươi phải gánh tội cho hắn.”

Nói xong, Ninh Dạ quay sang Công Tôn Điệp: “Kho bảo vật bí mật của Thánh Vương các bị trộm, chắc chắn đám người Kim Thế Chung sẽ tức phát điên, lát nữa chúng ta đi trước, nàng dẫn Nhạc Tâm Thiện ra ngoài lượn một vòng. Dù thế nào cũng phải có người gánh tội thay mới tiện cho chúng ta.”

Nghe y nói vậy, Nhạc Tâm Thiện tức tới mức run lên bần bật, khổ nỗi toàn thân hắn bị khống chế, thậm chí không thể cắn răng, ngược lại Công Tôn Điệp không ngừng khống chế hắn lấy bảo bối.

“Ố ồ ô, đây là Mậu Thủy Vân Sương kiếm, lấy lấy lấy, đây là Thiên Thu tán, lấy lấy, còn đây là Hoàng Tinh vạn năm, ô, còn có cả nguyên đan của đại yêu Niết Bàn, lấy lấy... Nhiều đồ tốt quá, chỉ tiếc là thần vật quá ít, chỉ có hai món.” Công Tôn Điệp hô to gọi nhỏ, nhưng người cầm đồ đều là Nhạc Tâm Thiện, sau đó ngoan ngoãn đưa vào tay Công Tôn Điệp.