Chương 1038 Vận mệnh vô thường 1
Thời khắc này y vận công một lượt rồi ngừng, thở dài một hơi nói: “Hôm nay chỉ đến đây thôi.”
Trì Vãn Ngưng cười nói: “Sao nghe giọng điệu phu quân vẫn có vẻ chưa hết thèm?”
“Lòng người có bao giờ thấy đủ!” Ninh Dạ tính toán một chút: “Theo như tình hình hiện tại phải mất hai mươi năm mới đạt tới đỉnh phong, cho dù đạo cảnh Tuyền Cơ có thời gian gấp ba, tính ra bên ngoài cũng phải mất bảy năm. Ta đã đắc tội với Hà Sinh Mặc, có lẽ hắn sẽ không cho ta nhiều thời gian như vậy.”
Trì Vãn Ngưng trợn trắng mắt lườm y: “Biết thế rồi còn cố làm? Chỉ có mấy năm thôi mà chàng cũng không đợi được à?”
Ninh Dạ hừ một tiếng: “Ta cũng định sau khi thăng cấp lên Niết Bàn mới động thủ, nhưng chẳng qua là tự tin sau khi lên Niết Bàn rồi không cần mượn sức Thiên Cơ điện cũng có thể đối phó được với hắn chứ không có nghĩa là bây giờ ta sợ hắn. Tuy Thiên Cơ điện cũng là ngoại vật nhưng dù sao cũng là bảo vật nhà mình, đâu thể vì chứng minh bản thân mà nhường nhịn nhiều lần. Lão già ấy đang nhịn ta thật nhưng chẳng lẽ ta không nhịn hắn? Tu hành một đời chẳng phải để suy nghĩ thông suốt, làm chuyện mình muốn làm à?”
Tuy Ninh Dạ cố gắng tự kiềm chế, coi thiên hạ là nhiệm vụ của mình, nhưng như y đã nói, mục đích cuối cùng của việc tu hành vẫn là “muốn làm gì thì làm”. Bây giờ y đã đủ lông đủ cánh, khi bực tức thì y cũng không muốn nhịn nữa.
Bây giờ ông đây cũng có tư cách buông tay làm việc rồi.
Trì Vãn Ngưng bèn nói: “Nếu lúc đó Hà Sinh Mặc không động tới chàng, vậy sau cũng không dễ dàng động tới chàng. Chắc hắn sẽ hạ thủ với các thuộc hạ bên cạnh chàng.”
“Bẻ cánh chim?” Ninh Dạ cười ha hả: “Thế cũng chẳng sao, hắn muốn bẻ thì để hắn bẻ.”
Khác với mọi người, Ninh Dạ khống chế thuộc hạ chủ yếu bằng Tẩy Tâm trì, cho dù có mất chức vị cũng không ảnh hưởng tới lòng trung thành của thuộc hạ. Trong lòng Ninh Dạ cũng muốn xem xem rốt cuộc Hà Sinh Mặc định chơi đấu đá quan trường với y như thế nào.
Nhưng khi tin tức đưa tới, Ninh Dạ cũng choáng váng.
“Cái gì? Tần Thì Nguyệt?”
Sau khi rời khỏi Cực Chiến đạo, Tần Thì Nguyệt đã gia nhập Vân Tuyệt môn.
Nhưng khác với mọi người, cô không tới Đông Phong quan mà ở lại Vân Tuyệt cổ địa.
Tu luyện trong bí cảnh giả này, bầu bạn với bảo bối La Hầu của mình.
Sau khi bí cảnh giả bị phát hiện, đây lại là chuyện tốt đối với Tần Thì Nguyệt, vì người ở đó đều bị rút về, Tần Thì Nguyệt cũng được thanh tịnh hiếm thấy. Cô không muốn ra ngoài, vì bên ngoài có không ít kẻ có ý đồ với La Hầu, cho dù ở trong bí cảnh, Tần Thì Nguyệt cũng luôn để La Hầu dùng năng lực không gian ẩn nấp.
Sau khi được thanh tịnh, La Hầu cũng được phóng túng một thời gian, vui chơi thoải mái trong cổ địa.
Thế nhưng không ai ngờ, người đầu tiên chịu ảnh hưởng trong “màn cung đấu” giữa Ninh Dạ và Hà Sinh Mặc lại là Tần Thì Nguyệt.
Cũng không phải Hà Sinh Mặc định đối phó với Tần Thì Nguyệt, hắn còn chẳng biết đến Tần Thì Nguyệt.
Hà Sinh Mặc muốn đối phó với Ninh Dạ, đương nhiên phải lôi kéo người mình.
Giết chết một người rất đơn giản, vấn đề là phải có người tiếp nhận chức vị của y.
Bây giờ điện chủ Hắc điện Phong Đông Lâm đã nghiêng theo phe Ninh Dạ, Hà Sinh Mặc không còn hy vọng gì với hắn. Vạn Pháp, Thiên Thủ, Ma Âm, Thiên Tàn, quan hệ của bốn vị lão tổ với Ninh Dạ tuy không phải quá tốt nhưng nhìn chung cũng không tệ.
Chỉ có hai người không hợp với Ninh Dạ.
Chính là Thành Tự Lệ và Vu Vô Cữu.
Trong đó Thành Tự Lệ đứng đầu, dưới uy thế của Ninh Dạ, cuộc sống của vị Đông Kỳ Sứ này càng ngày càng uất ức.
Vì vậy Hà Sinh Mặc định nâng đỡ Thành Tự Lệ làm người tiếp nhận chức vị của Ninh Dạ.
Đã muốn nâng Thành Tự Lệ lên thì dẫu sao cũng phải có lý do, vì vậy Hà Sinh Mặc ám chỉ cho Thành Tự Lệ, gần đây cố gắng thể hiện vào, tương lai sẽ được sẽ ủy thác trọng trách, trong lời nói còn để lộ vẻ bất mãn đối với Ninh Dạ.
Thành Tự Lệ lập tức tỉnh ngộ.
Hắn vẫn luôn trông ngóng chức vụ đại điện chủ, bây giờ có cơ hội, lẽ nào lại bỏ qua.
Đã muốn lập công thì Đông Phong quan là điểm đột phá cực tốt.
Nếu có thể đoạt lại Đông Phong quan trước thời hạn thuê, rõ ràng là cống hiến lớn.
Mà chuyện này không phải không được, vì gần đây Thái Âm môn cũng rất phiền não về Đông Phong quan: vốn đã chia ba thiên hạ, Hạo Thiên môn lại tới thọc chân vào, lợi ích ở Đông Phong quan càng lúc càng ít, Vân Tuyệt môn lại không định trả lại món nợ.
Vì vậy Thành Tự Lệ tới gặp Thái Âm môn, thuyết phục một phen, mọi người cảm thấy trả lại sớm cũng là ý tốt, biết đâu lại có thể phá vỡ cục diện bế tắc này.
Một khi hai phái liên thủ, thế thì Vân Tuyệt môn cũng chẳng còn là vấn đề.