← Quay lại trang sách

Chương 1039 Vận mệnh vô thường 2

Dù sao bọn họ chỉ tìm đường sống trong kẽ hở, giờ kẽ hở đã mất, kẻ sống trong kẽ hở cũng bị ép thành thịt nát.

Vì vậy Thành Tự Lệ chủ động đề xuất bồi thường Thái Âm môn một ít tài nguyên, thu hồi Đông Phong quan trước thời hạn. Thái Âm môn vui mừng vì bù đắp được tổn thất, cũng đồng ý.

Nhưng vấn đề là bây giờ trong chuyện này còn có cả Hạo Thiên môn.

Dù sao cũng phải nể mặt chứ.

Vì vậy hai bên lại bày mưu, hay là thế này đi, chúng ta đưa Vân Tuyệt cổ địa cho Hạo Thiên môn?

Tuy Vân Tuyệt lĩnh là bí cảnh giả, nhưng Vân Tuyệt cổ địa là thuộc địa, cũng có một số tài nguyên đặc biệt.

Ngoài ra năm xưa để lừa gạt Thái Âm môn, tại Vân Tuyệt lĩnh còn bố trí một ảo trận siêu cấp, vì vậy vẫn có giá trị. Cho dù đó là nơi chim không thèm ỉa, nhưng gỡ hết tài nguyên bày ảo trận, lại thêm một số tài nguyên đặc biệt như Ngũ Sát vân, chắc Hạo Thiên môn cũng thấy hứng thú.

Dù sao, do có Thanh Lâm nên lợi ích của bọn họ ở Đông Phong quan là cũng không nhiều.

Vì vậy, một giao dịch bí mật qua mắt Ninh Dạ đã được triển khai.

Vốn dĩ chuyện này cũng chẳng có gì, ngươi giao dịch thì giao dịch thôi, cùng lắm chuyển Tần Thì Nguyệt sang nơi khác là được.

Nhưng vấn đề là trong Thái Âm môn cũng có kẻ mang tâm tư khác, nghĩ chúng ta chiếm Vân Tuyệt cổ địa lâu như vậy, còn chưa vớt được lợi lộc gì đã phải đưa cho Hạo Thiên môn, thế thì tiếc quá. Vậy là có kẻ lén lén lút lút chạy tới Vân Tuyệt cổ địa, y hệt Ninh Dạ năm xưa, thử bới gạch mò khe xem có kiếm được cái gì hay không.

Mò mẫm như vậy cũng không quan trọng, chẳng qua là thấy La Hầu.

❖ ❖ ❖

“Vì vậy La Hầu đã bại lộ?” Ninh Dạ cũng không còn gì để nói.

Lượn qua lượn lại một vòng, thuộc hạ của Ninh Dạ thì chẳng làm sao, Tần Thì Nguyệt ở ngoài ngàn dặm lại bị vạ lây.

Cái này có phải vì khí vận không?

Khí vận che chở, vì vậy đám người trực thuộc Ninh Dạ không dễ gì gặp chuyện, nhưng theo lẽ tự nhiên lại không thể không có chuyện, vì vậy người liên quan gián tiếp lại gặp xui?

Được rồi, đây chỉ là suy đoán, thiên ý khó dò, ai mà nói chắc được, có lẽ chính bản thân thiên ý cũng chẳng biết.

Trì Vãn Ngưng cười khổ: “Chàng cũng biết mà, La Hầu là yêu thú quý giá cỡ nào, rơi vào mắt Thái Âm môn sẽ là ‘Ninh Dạ gặp mỹ nhân, không dời bước nổi’.”

Ninh Dạ bất mãn: “Nàng nói cái gì thì nói, sao lại đem ta ra so sánh? Mà có phải ta gặp mỹ nhân là không dời bước nổi thật không? Rõ ràng là mỹ nhân gặp phải ta không động đậy nổi.”

Trì Vãn Ngưng cười ha hả: “Da mặt của chàng càng ngày càng dày.”

“Nàng nói tiếp đi.”

“Còn làm sao nữa.” Trì Vãn Ngưng hừ lạnh: “Người của Thái Âm môn định bắt La Hầu, kết quả bị Tần Thì Nguyệt phối hợp với La Hầu giết ngược lại. Nhưng cũng do đó La Hầu đã bại lộ, Tần Thì Nguyệt buộc phải chạy trốn. Thái Âm môn truy sát, có người lại cảm thấy nôn nóng.”

Ninh Dạ phản ứng lại: “Thanh Lâm sư huynh?”

Trì Vãn Ngưng gật đầu.

Thanh Lâm có ý với Tần Thì Nguyệt, ai cũng biết.

Nhưng Thanh Lâm cũng là loại đầu gỗ, chưa bao giờ chủ động.

Sau khi Tần Thì Nguyệt tới Vân Tuyệt cổ địa, không ngờ hắn còn chưa bao giờ tới thăm.

Có vài lần liên hệ, Ninh Dạ cũng hỏi Thanh Lâm vì sao không tới Vân Tuyệt cổ địa thăm Tần Thì Nguyệt? Thanh Lâm đáp là: không tìm được lý do.

Không tìm được lý do tới đó.

Nói thế cũng bó tay!

Nhưng đây mới là trai thẳng.

Trong thế giới của trai thẳng, tất cả đều phải có lý do, ta tới thăm nàng không phải vì ta nhớ nàng mà là vừa vặn ta có chuyện cần gặp nàng.

Vì vậy Ninh Dạ giảng giải kỹ thuật tán gái cho hắn, kết quả Thanh Lâm không học được mà thành ra Trì Vãn Ngưng lại học được. Cô nàng quay sang nghi ngờ lý do Công Tôn Điệp và Lâm Lang Thiên xiêu lòng với y: nghi là y đã có âm mưu từ trước, ngấm ngầm động tay động chân.

Do đó, Ninh Dạ trở thành “thấy mỹ nhân không dời bước nổi”, cũng chẳng có cách nào biện hộ.

Nhưng bây giờ thì hay rồi, Tần Thì Nguyệt gặp nạn, Thanh Lâm cũng có lý do.

Vốn dĩ hắn còn muốn giúp đỡ Vân Tuyệt môn, giờ nhận được tin, ai thèm quan tâm tới Vân Tuyệt môn cơ chứ, trực tiếp chạy đi.

Thế là Thư Vô Ninh cũng luống cuống.

Sư bá, sao ngài lại vứt bỏ ta như vậy? Hai ngọn núi lớn sắp đè xuống mà ngài lại chạy mất à?

Lúc này biết được đầu đuôi câu chuyện, Ninh Dạ cũng bó tay: “Thế bây giờ bọn họ ở đâu?”

“Cái đó phải hỏi chàng chứ!” Trì Vãn Ngưng hừ một tiếng nói.

“Cũng đúng.” Ninh Dạ vung tay, Côn Lôn kính lơ lửng trên cao, một cảnh tượng đã xuất hiện.

Chính là Thanh Lâm và Tần Thì Nguyệt đang bay như điên trên không trung.

Còn sau lưng bọn họ là một kẻ truy đuổi: “Viên Thanh Sơn, Tần Thì Nguyệt, các ngươi không chạy thoát được đâu!”