← Quay lại trang sách

Chương 1040 Bộc phát

Chính là Thành Tự Lệ.

Sao chỗ nào cũng có ngươi thế? Chẳng phải kẻ truy sát là Thái Âm môn à? Ngươi chui từ đâu ra?”

Ninh Dạ và Trì Vãn Ngưng quay sang nhìn nhau.

Trên bầu trời, Thanh Lâm và Tần Thì Nguyệt bay như điên, phía sau là Thành Tự Lệ dốc hết tốc lực truy đuổi, thi thoảng lại phát ra tiếng cười gằn: “Viên Thanh Sơn, lúc trước ngươi can thiệp vào chuyện Đông Phong quan của ta, ta đã nhịn ngươi rất lâu rồi. Bây giờ ngươi lại định cướp đoạt La Hầu? Nơi này không phải địa bàn của Hạo Thiên môn nhà ngươi, còn không chết đi cho ta!”

Nói xong đã vận kình chụp xuống đầu hai người Thanh Lâm.

Gương mặt như đồng cổ của Thanh Lâm đỏ lên, không nói chiều, xuất quyền đánh ra, bàn tay khổng lồ mà Thành Tự Lệ biến ra đã bị quyền này đánh sập.

Nhưng Thành Tự Lệ không buồn để ý, cười gằn nói: “Chỉ có chút bản lĩnh đó thôi à, ta cũng thấy nghi ngờ làm sao lúc trước ngươi giết được Vô Mục Thiên Yêu đấy. Nhưng bản tọa không phải tên rác rưởi Vô Mục, Càn Khôn Nghịch Chuyển, Âm Dương Vô Cực, lên!”

Theo tiếng gầm của Thành Tự Lệ, chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện một mạt kim bạt, mặt đất xuất hiện một cái chuông lớn, cùng phát ra tiếng rung, âm thanh chấn động vạn dặm, xem ra là một pháp môn âm luật nào đó. Nhưng âm luật thì cũng thôi, sao ngươi lại đi hô “càn khôn nghịch chuyển, âm dương vô cực”, thế này thì sai lệch quá?

Theo tiếng chuông tiếng bạt vang lên, Thanh Lâm và Tần Thì Nguyệt tâm thần chấn động. Thanh Lâm còn đỡ, Tần Thì Nguyệt trực tiếp nguyên thần xuất khiếu, không khống chế được, mắt thấy sắp linh nhục phân ly.

Thanh Lâm kinh hãi, tay trái phóng một luồng hào quang bảo vệ Tần Thì Nguyệt, tay phải giơ ra tìm Liệt Nhật phủ, nhưng lúc này mới nhớ ra Liệt Nhật phủ là đi mượn, đã trả lại Hạo Thiên môn. Hắn nôn nóng xuất quyền, giữa không trung lóe lên một ánh rìu khổng lồ bổ về phía Thành Tự Lệ.

“Ơ? Đây chẳng phải là...” Thành Tự Lệ ồ lên kinh ngạc.

Đây chẳng phải Thất Sát đao à?

Sao thằng nhãi này cũng biết?

Đây là Ninh Dạ truyền cho Thanh Lâm.

Thanh Lâm luyện thể, đao đạo của Thất Sát đao cực kỳ thích hợp với loại cuồng nhân luyện thể. Tuy Ninh Dạ nắm giữ Thất Sát đao nhưng y tự biết hứng thú của mình trong phương diện này có hạn, khó có thể phát huy tới mức tận cùng. Vì vậy y dạy lại cho Thanh Lâm, vận dụng năng lực của Cực Chiến nhị đạo có thể sửa cũ thành mới, khiến Thất Sát đao tăng thêm một tầng, cũng coi là không phụ lòng Trương Liệt Cuồng.

Thế nhưng Thành Tự Lệ là người phương nào? Đối mặt với Thất Sát đao, hắn hoàn toàn không thèm để ý, kim bạt trên bầu trời lại rung lên, Thanh Lâm chỉ cảm thấy thế quyền này trở nên yếu ớt vô lực, bảo thể chí cường đột nhiên suy yếu.

Đây là thủ đoạn gì?

Thành Tự Lệ quát lên một tiếng quái dị, cong ngón tay búng liền vài phát.

Chỉ phong biến đổi, hóa thành con rắn trắng đen, rắn trắng thì cắn về phía Thanh Lâm, rắn đen lao về phía Tần Thì Nguyệt, hung hãn dị thường.

Thanh Lâm nôn nóng đánh liền vài quyền nhưng lại phát hiện thần lực của bản thân đều trở nên mềm yếu, Ngọc Hoàng Cốt, Phong Ma Vũ tăng cường, tất cả đều mất sạch. Hắn thầm kinh hãi, sau lưng giương ra một đôi cánh màu đen, cuốn theo ma diễm ngập trời.

Ơ?

Thanh Lâm phát hiện ma diễm lại mạnh mẽ ngoài tưởng tượng.

Phong Ma Vũ vốn là bảo vật của Ma môn, đi theo con đường ma đạo, ma lực tăng vọt. Nhưng dẫu sao Thanh Lâm cũng là người trong chính đạo, vì vậy tuy có Phong Ma Vũ nhưng không tu luyện công pháp Ma đạo, có học tập cũng chỉ để khống chế mảnh vỡ, tránh cho ma khí công tâm, phản ngược lại bản thân.

Nhưng bây thân thể hắn suy yếu, ma diễm lại tăng vọt, chuyện này khiến hắn rất khó hiểu.

Tần Thì Nguyệt đã hô to: “Cẩn thận, môn thần thông này của hắn khiến uy năng thân thể và nguyên thần của ngươi đổi chỗ cho nhau.”

Uy năng thân thể và nguyên thần đổi chỗ?

Thanh Lâm lập tức hiểu ra.

Chẳng trách!

Chẳng trách thân thể mình yếu đi, hóa ra không phải yếu đi thật mà là Thành Tự Lệ biến mình từ cường giả luyện thể thành cường giả luyện thần?

“Đây là thủ đoạn gì? Sao ta chưa từng nghe nói.” Thanh Lâm kinh hãi, đồng thời không tiếc mọi giá phát động ma diễm. Đáng tiếc, tuy lực lượng nguyên thần của hắn tăng vọt nhưng công pháp ma đạo lại rất yếu, chưa từng học đại thần thông gì của ma đạo, cứ như có pháp lực thông thiên mà không có năng lực thực chiến.

Thành Tự Lệ dễ dàng giải trừ ma diễm, cười dài nói: “Đây không phải thần thông mà là đạo, đạo chuyển hóa Lưỡng Nghi!”

Nói xong phía bên dưới lại rung động, Thanh Lâm đang phát động ma khí lại phát hiện ma lực đột nhiên suy yếu.

Cái tên này lại chuyển đổi trở lại rồi.

Khoảnh khắc này uy lực của ma diễm mất hẳn tính uy hiếp, Thành Tự Lệ đã phóng một luồng hắc bạch xà đâm trúng ngực Thanh Lâm.