Chương 1041 Trai thẳng 1
Cho dù Thanh Lâm có Kim Cương bảo thể nhưng vẫn bị một luồng ám kình đâm vào, ngấm ngầm lưu lại trong cơ thể hắn, trào dâng điên cuồng. Thanh Lâm định dùng bảo thể loại bỏ, lại nghe kim bạt vang lên, lưỡng nghi chuyển đổi, uy năng bảo thể vô hiệu, một thương tích ngầm cực lớn đã bộc phát trong người Thanh Lâm.
Thanh Lâm hét thảm bay ngược lại, lập tức trọng thương.
“Thanh Lâm!” Tần Thì Nguyệt vung song đao chém ra một luồng đao phong sắc bén.
Khổ nỗi thực lực của cô kém xa Thành Tự Lệ, hắn chỉ tiện tay xuất chưởng là phá vỡ đao phong, khinh thường nói: “Cuối cùng chỉ là loại tu luyện tốc thành, chẳng qua chỉ có vậy mà thôi.”
Nói xong lại xuất chưởng vỗ vào tay Thanh Lâm, một cánh tay của Thanh Lâm đã đứt lìa, mà dưới tác dụng của lưỡng nghi luân chuyển liên tục, hắn thậm chí không thể tái sinh.
Trì Vãn Ngưng thấy vậy căng thẳng: “Ninh Dạ, chàng còn không ra tay đi?”
Ninh Dạ khẽ lắc đầu: “Sư huynh không dễ bị đánh bại như vậy đâu, ta tin huynh ấy.”
Có một câu y không nói, đó là Ninh Dạ nói rất đúng.
Thời gian vừa qua Thanh Lâm trưởng thành quá thuận lợi, Ninh Dạ đã đốt cháy giai đoạn giúp hắn.
Đương nhiên không phải căn cơ của hắn kém.
Có điều, tuy căn cơ của Thanh Lâm không có vấn đề, nhưng trong quá trình phát triển hắn ít khi trải quả trận chiến nào thật sự tàn khốc.
Chẳng qua Ninh Dạ cũng biết, Thanh Lâm cũng có huyết tính.
Con đường hắn chọn cũng không sai.
Người như hắn, có lúc phải đặt vào nguy cơ một lúc, ngâm một lúc mới có thể thật sự phát huy tiềm lực.
Y tin tưởng Thanh Lâm, cũng tin tưởng Cực Chiến nhị đạo tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy.
Nếu chỉ có đạo chuyển hóa lưỡng nghi mà có thể dễ dàng đánh bại, thế thì Cực Chiến đạo đã toi đời từ lâu rồi.
Khoảnh khắc sau, Thành Tự Lệ lại xuất thủ, cả kim bạt lẫn chuông lớn cùng vang lên, lực lượng thân thể và nguyên thần của Thanh Lâm xoay chuyển liên tục, thậm chí không thể tự thích ứng, càng không nói tới chuyện xuất thủ.
Thấy sắp mất đại thế, Thanh Lâm phẫn nộ hét lớn: “Ta sẽ không từ bỏ! Chúng ta từng trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả, bao nhiêu trở ngại, nhưng vẫn tiếp tục tiến bước. Hôm nay ta tuyệt đối không thể thất bại dưới tay loại vớ vẩn như ngươi được!”
Nói xong hắn rống lớn, khí thế trên người bộc phát, một ánh cầu vồng xộc thẳng lên trời.
Thành Tự Lệ kinh ngạc phát hiện thời khắc này đạo Lưỡng Nghi Luân Chuyển của mình lại mất tác dụng.
Thanh Lâm lại đứng thẳng dậy, cao giọng hét: “Lưỡng Nghi Luân Chuyển cái chó gì, ta chính là ta! Không phân thân thể, không chia nguyên thần, linh nhục nhất thể mới là đạo của ta!”
Nói xong hắn gầm lên một tiếng xuất quyền đánh về phía Thành Tự Lệ.
Thành Tự Lệ kinh ngạc phát hiện một quyền trông rất bình thường này lại khủng khiếp tới cực hạn.
Không thể địch nổi!
Thành Tự Lệ tự biết không ổn, vận chuyển thần thông lưỡng nghi, hóa thành bắc bạch âm dương ngư, tạo thành hình thái cực nghênh tiếp Thanh Lâm.
Thế nhưng Thanh Lâm xuất quyền, không gì không phá, hình âm dương tan vỡ, nắm tay Thanh Lâm đã đánh thẳng vào mặt Thành Tự Lệ.
Thành Tự Lệ á một tiếng thê thảm: “Loại chuột bọ mà dám đả thương ta! Thế nào là không từ bỏ, nếu không từ bỏ là có thể thành công, thế thì còn tu hành làm cái quái gì? Chết đi!”
Hắn giơ hai tay, hình âm dương lại ngưng tụ, hóa thành ngọn núi sừng sững đè xuống. Khoảnh khắc này Thanh Lâm tựa như A Tu La, giơ cao cánh tay đánh về phía ngọn núi sừng sững kia.
“Cháy lên nào!” Thanh Lâm gầm lên.
Thấy cảnh này, Ninh Dạ cũng bật thốt lên: “Mẹ nó, sư huynh định đánh thức tiểu vũ trụ à?”
“Phu quân nói gì vậy?” Trì Vãn Ngưng không hiểu.
“Không có gì, nhưng xem ra trận này không cần chúng ta ra tay rồi.” Ninh Dạ mỉm cười nói.
Dưới áp lực của Thành Tự Lệ, cuối cùng Thanh Lâm cũng bộc phát.
Nguyên thần và bảo thể hợp nhất, không phân linh nhục, đạo Lưỡng Nghi Luân Chuyển đã vô hiệu với hắn, mà thực lực của Thanh Lâm cũng tăng vọt.
Điều đáng tiếc duy nhất là...
Xem ra cánh tay của hắn không thể khôi phục được nữa rồi.
Trận chiến này diễn ra suốt ba ngày ba đêm.
Dẫu sao Thành Tự Lệ cũng là đại năng thành danh nhiều năm, thủ đoạn đa dạng, căn cơ hùng hậu, xét theo thực lực thì hơn xa Thanh Lâm.
Chẳng qua tên này đi theo hướng bộc phát, là loại không giảng đạo lý nhất trong thiên hạ, vì vậy lúc đầu Thành Tự Lệ còn ở thế áp đảo, nhưng về sau càng đánh càng hoảng sợ, càng đánh càng run rẩy.
Ngày đầu tiên thì Thanh Lâm chỉ có nước chịu đòn, ngày thứ hai đã là có qua có lại, tới ngày thứ ba thì Thành Tự Lệ bị Thanh Lâm áp đảo.
Tuy hắn chỉ còn một cánh tay, nhưng cánh tay này lại như lưỡi rìu khai thiên, đập xuống ầm ầm, kim bạt nát, chuông lớn vỡ. Thành Tự Lệ lấy ra từng món bảo bối, nhưng món nào cũng bị hắn đập hỏng.