Chương 1061 Loạn chiến 7
Ninh Dạ lại như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vì vậy y công kích Âm Vô Cữu.
Âm Vô Cữu vốn đã bị Hà Sinh Mặc đả thương, Ninh Dạ nhân lúc hắn đang suy yếu đoạt mạng.
Tàng Thiên ngục khóa chặt lấy hắn, khiến Âm Vô Cữu không còn chỗ trốn, đồng thời lưỡi hái đỏ rực lại quét tới: “Âm Vô Cữu, ngươi có nghĩ sẽ có ngày hôm nay?”
“Khốn kiếp!” Âm Vô Cữu tức giận nghiến răng: “Cho mời bát tổ!”
Chỉ thấy trong hư không xuất hiện tám cỗ quan tài, chính là Mộc Khôi Bát Tổ.
Âm Vô Cữu coi bọn họ là vốn liếng ép đáy hòm, nhưng tuyệt đối không ngờ được mình lại bị ép phải sử dụng với Ninh Dạ.
“Mộc Khôi Bát Tổ...” Ánh mắt Ninh Dạ cũng hóa thành nghiêm nghị: “Thế thì ta phải dùng tuyệt chiêu thôi.”
Nói xong y bứt mấy cọng tóc, sau đó thổi một cái.
Chỉ thấy trong không trung huyễn hóa ra vô số Ninh Dạ, tay còn cầm côn đồng, kết thành Kim Giáp trận, ầm ầm đập xuống đầu Mộc Khôi Bát Tổ.
“Đây là cái gì?” Âm Vô Cữu kinh hãi.
“Ta tự nghĩ ra đấy.”
Năm xưa Tôn Ngộ Không bứt lông biến ra vô số phân thân, Ninh Dạ cũng rất hâm mộ, vừa hay y cũng có Tạo Hóa chi đạo, biến mây thành rối chỉ là tiểu đạo, biến da tóc máu thịt của bản thân mới càng có uy lực.
Còn thổi một cái với đống côn đồng chỉ là biểu tượng, có hay không có cũng chẳng sao.
Nhưng rõ ràng đây là thể hiện năng lực Tạo Hóa chi đạo đăng phong tạo cực của Ninh Dạ, còn muốn tăng cường thì đút thêm ít máu thịt: Cái này là học từ chỗ Nhàn Vân Lão Nhân.
Âm Vô Cữu nhanh chóng cảm nhận được điểm khác biệt của đám hóa thân này.
Mỗi hóa thân đều như tồn tại chân thực, uy lực cường đại, lại hung hãn không sợ chết. Thậm chí bọn họ còn kế thừa đủ loại thủ đoạn của Ninh Dạ, ảo thuật, tiên pháp, thần thông, lại tinh thông chiến trận phối hợp, thậm chí còn kế thừa Cực Chiến nhị đạo và thể chất Thiên Thần do uống thuốc tạo ra.
Nhiều Ninh Dạ ngưng quang thành vũ như vậy, trên bầu trời hiện ra đao quang vô tận, cho dù là Mộc Khôi tông không thể phá hủy.
Trên không trung, gió nổi mây vần, sóng triều quét qua, khiến mọi người không khỏi kinh hãi.
Lúc này dưới uy áp của nguyên thần thánh nhân, sức chiến đấu của những người khác đều bị suy yếu rất nhiều, chỉ có Hà Sinh Mặc, Ninh Dạ và Mộc Khôi Bát Tổ là không bị ảnh hưởng.
Không.
Còn một người không bị ảnh hưởng.
Thanh Lâm!
Hắn đang chiến ý bừng bừng, không ngờ lại bỏ qua uy áp thánh nhân, bay cao lên trên, tay cầm Liệt Nhật phủ: “Âm Vô Cữu, ăn một búa của ta!”
Âm Vô Cữu tức giận, một tên Vô Cấu nho nhỏ như ngươi mà xứng động thủ với ta?
Hắn tiện tay xuất chỉ, đánh lên Liệt Nhật phủ, chỉ thấy ánh sáng đỏ lóe lên, quả nhiên Thanh Lâm đã bị đánh bay ra ngoài, thế nhưng ngón tay Âm Vô Cữu cũng xuất hiện vết máu.
Sao hắn lại đả thương được ta?
Sao ta lại bị thương được?
Cho dù có uy áp của thánh nhân, nhưng không lý nào tên khốn kiếp kia có thể đả thương được ta!
Âm Vô Cữu nổi giận, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện chuyện còn tồi tệ hơn nữa, vì ngón tay hắn đang hóa thành tro bụi, không ngừng kéo lên cánh tay.
“Không được!” Âm Vô Cữu quát lớn, giật mạnh cánh tay ra, vứt bỏ cánh tay mình, đồng thời vận thần thông khóa chặt sức mạnh khủng khiếp này.
Đó là lực lượng hủy diệt.
Lúc này Thanh Lâm lại ném Liệt Nhật phủ lên không trung, Liệt Nhật phủ hòa làm một với hắn. Chẳng qua lần này hơi khác, nó hóa thành một cánh tay của hắn, sau đó chém thẳng về phía Âm Vô Cữu, ánh phủ hiện lên.
“Liệt Nhật Thiên Hoa!” Thanh Lâm gầm lên.
Âm Vô Cữu thi triển tiếp tục mười hai thần thông chống cự, không ngờ khí thế đột nhiên suy yếu, chỉ thi triển được sáu thần thông là không chịu nổi nữa.
Xiềng xích che phủ không trung, uy áp thánh nhân, không ngừng suy giảm thực lực của hắn. Ninh Dạ tiện tay ấn một cái rồi cười nói với Âm Vô Cữu: “Đừng coi ta như không.”
“Á!” Âm Vô Cữu kêu lên thảm thiết.
Phủ quang đã xuyên qua thân thể hắn.
Âm Vô Cữu gào thét điên cuồng, mây đen cuốn tới, trong cơ thể có một con ác quỷ xông ra.
Đây là con rối của hắn.
Khác với mọi người, con rối bản mệnh của Âm Vô Cữu chỉ có thể xuất hiện trong thời gian ngắn, đa số thời điểm là nằm trong thân thể hắn, thế nhưng thực lực của nó lại rất mạnh, thậm chí nếu bộc phát trong thời gian ngắn có thể địch được cả cảnh giới thứ sáu.
Chẳng qua e ngại Thiên kiếp nên Âm Vô Cữu không tùy tiện sử dụng, đại đa số thời điểm chỉ hy vọng có thể mượn sức nó để giúp mình đột phá.
Đây chính là thử nghiệm đột phá cảnh giới thứ sáu của hắn.
Thế nhưng bây giờ hắn không còn lựa chọn nào khác, cũng may Thiên kiếp đang bổ Hà Sinh Mặc, chắc không để sát ý tới mình.
“Chết đi!” Âm Vô Cữu cao giọng hét.
Con rối ác quỷ kia đã chộp về phía Thanh Lâm.